Tống Triều Dương cười khổ một tiếng rồi nhún vai bất lực ý bảo mình cũng chẳng có cách nào bởi đây là Trần Tú Nhiên chủ động kéo cậu đi, cậu muốn hất ra cũng không được, cậu làm thế nào bây giờ?
Trần Tú Như hiểu tính cách em gái mình trước giờ luôn tuỳ tiện không kiêng kỵ bao giờ, nhưng tính cách cô thì lại nghiêm túc. Em gái càng làm vậy thì cô lại càng thấy quá tuỳ tiện, chứ không phải là vì Trần Tú Nhiên kéo tay của Tống Triều Dương mà cô mới như vậy.
Ba người họ đi dạo từng tầng một. Nửa tiếng sau, khi họ đang dạo ở tầng ba thì mới phát hiện ra rằng đây là khu đồ nam. Khi ra khỏi cửa mẹ còn dặn là nhất định phải mua cho Tống Triều Dương một bộ quần áo. Dựa theo suy nghĩ truyền thống của người già thì nếu năm mới không mặc quần áo mới sẽ không may mắn.
Trần Tú Như tất nhiên là nhớ rất rõ. Vừa lên tới tầng ba thì cô đi ngay vào một cửa hàng chọn một bộ quần áo thể thao vừa vặn cho Tống Triều Dương, rồi lại đi vào chỗ nội y nam, vì mẹ nói rất rõ là từ trong ra ngoài đều phải mua một bộ. Quần áo của nam rất đơn giản, nội y cũng vậy, thế nên chỗ này cũng không lớn lắm, đứng bên ngoài gần như có thể nhìn thấy tất cả sản phẩm được treo trên giá. Hơn nữa thì 80% người mua hàng đều là nữ, chỉ có vài người đàn ông cá biệt đi cùng vợ hoặc người yêu mà thôi. Khi tới cửa thì Trần Tú Nhiên đột nhiên dừng bước lại rồi cười hỉ hả nói:
“Mua cái này thì anh với chị em đi là được rồi, em không theo hai người nữa.”
Trần Tú Như vốn dĩ không muốn đi vào, nhưng cái chính là em gái vẫn luôn đi bên cạnh mình nên nếu cô không muốn đi thì há chẳng phải minh chứng cho suy đoán của em gái rằng mối quan hệ giữa hai bọn họ dường như không thân mật tới mức đó hay sao. Vậy nên cô chẳng còn cách nào khác mà đành miễn cưỡng kéo tay của Tống Triều Dương đi vào. Trần Tú Nhiên không đi cùng, cuối cùng Tống Triều Dương cũng có không gian nói chuyện. Cậu liếc Trần Tú Nhiên đứng ở ngoài cửa rồi lại kéo Trần Tú Như vào, khẽ nói thầm bên tai cô:
“Tú Như à, quần áo ban nãy mua đắt quá.” Ban nãy khi Trần Tú Như mua quần áo cho Tống Triều Dương thì cậu nhìn rất rõ giá tiền trên mác. Một bộ quần áo còn đắt hơn cả một chiếc xe được sản xuất trong nước. Ngoài Trần Tú Như ra thì cũng chỉ có Lý Hương Quân từng mua cho cậu.
“Coi như quà năm mới tôi tặng cậu đi.” Trần Tú Như trả lời rất tự nhiên.
“Vậy thì được.” Tống Triều Dương gật gật đầu, cậu không miễn cưỡng nữa. Cậu biết Trần Tú Như không thiếu tiền, mười mấy vạn đối với cô mà nói có lẽ cũng chỉ như mười mấy đồng trong mắt cậu mà thôi.
“Cậu tự chọn đi, thích gì thì tự lấy là được.” Sau khi vào trong cửa hàng, Trần Tú Như nói với Tống Triều Dương.
Từ một mảng tường kim loại được tu sửa, Tống Triều Dương nhìn thấy rất rõ lúc này có một người
đang đứng ngoài cửa nhìn chằm chằm vào cậu và Trần Tú Như. Cậu bất giác cười khổ một tiếng rồi chạm vào cánh tay của Trần Tú Như ý bảo cô nhìn đi. Trần Tú Như nhìn thấy em gái đang chau mày trong gương mà trong lòng cũng thầm cảm thấy khổ sở. A đầu chết tiệt này sao mà cứ âm hồn bất tán như vậy, nó cứ nhìn chằm chằm vào cô và Tống Triều Dương không buông, cô nên làm thế nào đây? Lẽ nào thật sự phải chọn nội y cho Tống Triều Dương sao? Nhưng cô lớn như này rồi còn chưa từng mua quần trong cho anh trai hay ba, may mà lúc này khách trong cửa hàng rất đông, mọi người cầm nội y nam dường như rất tự nhiên khiến cô cảm thấy nếu mình cũng làm vậy thì cũng chẳng ngại cho lắm. Nhưng hãng nào tốt thì cô lại chẳng biết. Một cặp khách hàng đi ra thì một nhân viên mới hơi có thời gian, vừa nhìn thấy Tống Triều Dương và Trần Tú Như thì ánh mắt cô ta liền sáng lên, bởi khí chất của hai người này quả thực là quá xuất chúng, họ đứng trong đám người mà cảm tưởng như hai ngọn đèn trong đêm đen, nhân viên phục vụ lập tức qua nghênh đón, khách sáo nói.
“Xin chào hai vị, xin hỏi hai vị muốn tìm gì? Cửa hàng chúng tôi có nội y nam của tất cả các thương hiệu lớn trên thế giới.
Tống Triều Dương và Trần Tú Như đều gật gật đầu rồi đi theo cô gái bước vào trong. Cô gái giới thiệu không ngớt, Trần Tú Như nói luôn:
“Cô chọn cho chúng tôi hai cái đi.”
“Vâng.”
Nhân viên phục vụ gật gật đầu rồi đưa hai người họ tới trước một cái tủ trưng bày hàng hiệu cỡ lớn rồi chỉ vào nói:
“Ở đây có tất cả nhãn hàng nội y nổi tiếng trên thế giới, chủ yếu đem lại cảm giác thoải mái.” Còn chưa dứt lời thì nhân viên bán hàng đã bị Trần Tú Như ngắt lời:
“Hãng này đi, cho tôi hai cái là được.”
“Vâng được ạ.” Nhân viên bán hàng vui vẻ gật đầu. Cô chẳng ngờ là mình còn chưa kịp giới thiệu thì khách đã chọn luôn hãng này rồi, phải biết là giá tiền của hãng này không hề rẻ, hơn nữa hoa hồng lại rất lớn. Hai chiếc mà Trần Tú Như lấy là một vạn một cái, hai cái là hai vạn, cô ta có thể có được 20% tiền hoa hồng, là 4000 tệ, chỗ tiền này bằng tiền lương cả tháng rồi. Nhân viên bán hàng gắng nén sự hưng phấn trong lòng lại rồi nhìn Tống Triều Dương cười nói:
“Tôi thấy kích thước xấp xỉ nhau, vị tiên sinh này vào trong thử xem.” Dứt lời lấy một chiếc quần lót ra, trực tiếp đưa cho Trần Tú Nhiên.