"Đưa tôi làm gì?” Trần Tú Như kinh ngạc sững người một hồi, sau đó khuôn mặt đỏ bừng. Đây là đồ Tống Triều Dương định mua, sao đưa cho mình, nhưng không đón lấy thì không được, cô nhìn thấy từ cửa kính quầy trưng bày, cô gái đứng ngay cửa đang cố gắng nhón chân ngó vào trong, không còn cách nào khác Trần Tú Như chỉ đành gắng gượng đón lấy chiếc quần lót, ngón tay hơi run rẩy, như đang cầm một quả mìn.
“Thứ này có gì đáng thử cơ chứ? Thấy vừa phải thì mua luôn là được mà?” Trần Tú Như đỏ mặt đáp.
“Vẫn nên thử sẽ ổn hơn, dù to hay nhỏ, mặc lên người cũng sẽ không thoải mái.” Nhân viên vô cùng có trách nhiệm. Trần Tú Như cầm chiếc quần lót nhìn sang Tống Triều Dương, nhưng vừa nghĩ đến món đồ này mặc vào bộ phận kia, cô lại bối rối một phen, cô thật sự hối hận hôm nay nghe lời mẹ, đi với Tống Triều Dương ra ngoài sắm quần áo. Sau khi than thở một hơi nhẹ, Trần Tú Như đưa quần lót đến đo eo của Tống Triều Dương, nhưng đây vốn chỉ là hình thức ứng phó, bởi vì ai cũng biết rõ, thử quần áo đâu phải thử như vậy. Nhân viên cố gắng nghiêm túc, vì cô ta sợ mình sẽ không nhịn được cười, cô ta đã trông rõ, mối quan hệ của đôi nam nữ xinh đẹp này rõ ràng không thân mật cho lắm. Vì khuôn mặt hiện giờ của Trần Tú Như đã đỏ bừng, cô lại lấy tiếp một chiếc khác từ quầy trưng bày, trực tiếp đặt vào tay của Tống Triều Dương nói.
“Tiên sinh, tôi thấy anh nên vào trong kia thử sẽ tốt hơn.”
Tống Triều Dương không lên tiếng, đón lấy chiếc quần lót từ tay nhân viên, liếc qua kích cỡ trên vỏ hộp, cuối cùng trả lời thẳng: “Cỡ này được rồi, lấy hai chiếc là ổn.”
“Vâng.” Nhân viên vui mừng gật đầu, dùng tốc độ nhanh nhất chạy đến quầy thanh toán ghi phiếu chi cho Tống Triều Dương. Mua xong quần lót, Trần Tú Như lại mua tiếp một bộ đồ ngủ cho Tống Triều Dương, cùng với hai chiếc áo thun cotton mỏng, chủ yếu để mặc cho thoải mái, đương nhiên giá cả cũng không hề rẻ. Khi mua những món đồ này, Trần Tú Như tự nhiên hơn nhiều, mua những món này có gì phải bối rối kia chứ. Vả lại dù diễn cho Trần Tú Nhiên xem, cô cũng phải biểu hiện tự nhiên một chút, nên Trần Tú Như tỏ vẻ cực kì nhẫn nại, bàn bạc với Tống Triều Dương nên mua kiểu nào, và đôi khi hối thúc Tống Triều Dương vào phòng thay đồ mặc thử. Cuối cùng đã mua xong, Trần Tú Nhiên theo sau nhìn đống túi Tống Triều Dương đang cầm, cười hí mắt nói.
“Chị, sau này chị nên thường xuyên đi dạo với anh rể mới phải. Đừng nhốt mình trong phòng làm việc suốt, tiền
kiếm hoài không hết, vả lại anh trai giỏi giang như vậy, trong nhà có một mình anh ấy là đủ, không cần chị dệt hoa trên gấm nữa đâu.”
“Con nha đầu chết tiệt này, sao chẳng có tí lương tâm gì cả, chị làm vậy chẳng phải muốn gánh vác đôi chút phụ anh trai sao? Chỉ có em rảnh rỗi thảnh thơi, chừng nào mới hiểu chuyện?”
“Chỉ cần em vui vẻ, hạnh phúc, mỗi người trong nhà đều sống vui, chẳng phải là sự ủng hộ lớn nhất đối với anh trai hay sao?” Trần Tú Nhiên hỏi ngược một câu, khi nghe câu này, Trần Tú Như lập tức sững sờ, đúng vậy, anh trai luôn nói như thế, cũng luôn nghĩ như vậy, cũng luôn làm như vậy, còn mình luôn cực nhọc, rốt cuộc là vì cái gì. Trông bộ dạng ngơ ngẩn một mình của Trần Tú Như, Trần Tú Nhiên đại khái đoán được suy nghĩ trong lòng chị gái, sau đó vỗ nhẹ lên vai cô, cố ý tỏ vẻ bất mãn nói.
“Chị, chị ra đây một chuyến, chẳng lẽ không mua món quà gì cho em hay sao? Vả lại một nay rồi, chị cũng chưa tặng quà gì cho em, vừa vặn dịp Tết chị bù vào luôn nhé.”
Trần Tú Như bừng tỉnh trở lại, nhìn em gái mình nói vội.
“Đúng vậy, tròn một năm rồi, khi tổ chức sinh nhật cho em, chị cũng chưa nhớ ra phải mua gì tặng em, hôm nay nhân dịp, mình lên lầu, em tùy ý lựa chọn nhé.”
“Em biết chị tốt nhất mà!”
Trần Tú Nhiên phấn khởi ôm lấy cổ của Trần Tú Như nhảy cẫng lên, sau đó kéo Trần Tú Như chạy lên lầu.
Ba người họ lại tới lầu bốn, lầu bốn là khu thời trang phái nữ, Trần Tú Nhiên vào từng tiệm tham quan, chỉ cần gặp món mình thích, liền cầm vào trong mặc thử.
“Anh rể, anh xem giúp em bộ đồ này ra sao?” Trần Tú Nhiên biết rõ chị gái Trần Tú Như hiển nhiên không phải là người cho ý kiến giỏi. Bởi vì tần suất chênh lệch của hai người vô cùng lớn, tủ đồ của Trần Tú Như đa phần là thời trang công sở rập khuôn, đôi lúc sẽ có vài chiếc đầm dạ hội để chuẩn bị tham dự các buổi tiệc tùng. Trần Tú Nhiên không giống vậy, tuy cô cũng hai mươi sáu hai mươi bảy tuổi, nhưng tính cách cơ bản vẫn thuộc dạng năng động hoạt bát, lựa chọn trang phục đương nhiên sẽ nghiêng về phong cách thanh xuân tươi trẻ. Trần Tú Nhiên thử một bộ đồ xong liền chạy đến trước mặt Tống Triều Dương, sau khi xoay một vòng liền hỏi với vẻ mặt mong chờ.