"Chị à, sau này chị còn nhiều cơ hội mà, sao bây giờ lại tranh với em làm gì?” Sau này ngày nào chị cũng bảo anh rể nấu cho chị ăn là được rồi.”
“Ai tranh với em chứ?” Trần Tú Như buông đũa xuống bất mãn nói: “Sáng nay chị dậy muộn, ra ngoài lại vội nên còn chưa ăn gì, là em thì em không đói sao?”
Nhưng trong lúc mà cô nói mấy câu thì hai miếng sườn cuối cùng trong đĩa đã bị Trần Tú Nhiên nhanh như cắt dùng đũa cướp về rồi. Trần Tú Như chẳng màng nói chuyện nữa, lấp cái bụng rỗng đã rồi tính sau.
Trần Kiến Quốc nhìn hai đứa con gái cứ như là phát điên mà bất giác bật cười ha hả: “Tiểu Tống cũng ổn đó chứ? Có thể coi như là đa tài đa nghệ. Xã hội hiện nay đàn ông vào bếp cũng chẳng phải chuyện gì mất mặt cả. Bác cổ vũ cháu!” Nói xong ông cầm tới một bình rượu và hai cái ly rồi nói với Tống Triều Dương: “Hôm nay đón năm mới chúng ta cứ vui vẻ cái đã rồi tính sau.” Tống Triều Dương dĩ nhiên là uống được. Trần Kiến Quốc cũng khá là thích uống rượu, chưa đầy một lúc sau bình rượu trắng đã vơi đi một nửa.
Bàn ăn vô cùng thịnh soạn, bày nguyên ra cả một bàn. Trần Tú Nhiên kể cả có gắng hết sức ăn căng bụng thì thiết nghĩ cũng chẳng ăn được một phần ba. Đến khi bình rượu trắng mà Tống Triều Dương và Trần Kiến Quốc uống thấy đáy rồi thì Trần Tú Nhiên mới miễn cưỡng đặt đũa xuống. Cô hồi tưởng lại tất cả những món mà lúc trước ăn rồi lại quay đầu sang nhìn Trần Tú Như chớp chớp mắt nói: “Chị ơi, em bàn với chị chuyện này.”
“Chuyện gì? Em cứ nói đi, chuyện gì mà lại biết lễ phép thế?” Trần Tú Như nhìn em gái nói.
“Chị thấy như này được không. Sau này chị kết hôn với anh rể rồi thì chúng ta ở cùng nhau nhé!”
“Tại sao?” Nghe thấy câu này, Trần Tú Như vô thức ngây ra. Cô với Tống Triều Dương như nào thì trong lòng cô rõ nhất. Vốn dĩ cô chỉ định lấy Tống Triều Dương ra để lừa gạt ba mẹ thôi chứ làm gì có cái chuyện như là kết hôn.
“Tài nghệ tuyệt đỉnh như này mà lại chỉ để hầu hạ có một mình chị thì quả thực là chẳng công bằng chút nào. Em kịch liệt yêu cầu sau này phải ăn món anh rể nấu.” Trần Tú Nhiên cao giọng, nói xong liền giơ tay.
“Con bé chết tiệt này, sau này con không gả chồng không lập gia đình sao? Lẽ nào cả đời cứ ở nhà chị gái con chắc?” Mẹ của Trần Tú Nhiên cười mắng.
“Như vậy cũng được, ơ, sao mà không được cơ chứ?” Trần Tú Nhiên còn chưa nói xong thì mẹ cô đã đập cho một cái vào đầu: “Nói linh tinh gì thế? Con tưởng là ba mẹ không biết là con có ý đồ gì sao? Đón năm mới xong, muộn nhất là tháng 3 khai xuân con cũng phải đưa bạn trai về nhà đấy, nếu không thì con cứ đợi mà xem!” Bà mẹ giơ đũa lên uy hiếp.
“Con biết rồi, con biết rồi.” Trần Tú Nhiên thiếu kiên nhẫn
đáp lại rồi lại nói với Trần Tú Như: “Có kết hôn hay không thì cũng kệ, cả đời này cũng vậy nhưng con kiên quyết yêu cầu sau này phải ăn cơm anh rể nấu. Kể cả con có kết hôn thì con cũng phải ở nhà chị hoặc là bảo chị với anh rể ở cùng bọn con, cả nhà năm người ở với nhau náo nhiệt biết mấy!”
“Thầy thể dục dạy toán cho cô à?” Tống Triều Dương vô thức tiếp lời: “Sau khi cô kết hôn rồi thì chúng ta chẳng phải là sáu người sao?” Vừa nói xong thì Tống Triều Dương cảm thấy chân của mình bị đau, cậu vô thức ngẩng đầu lên nhìn Trần Tú Như đang lườm mình thì mới phản ứng lại.
Đúng rồi, bản thân cậu cầm tiền của người ta diệt hoạ, việc gì phải nghĩ đến chuyện sau này cơ chứ?
“Làm gì có chuyện đó, con kết hôn xong chắc chắn phải dọn ra ngoài ở, còn như chị gái và anh rể con thì tất nhiên sẽ ở cùng ba mẹ rồi.” Mẹ của Trần Tú Nhiên nói.
“Tại sao chứ?” Trần Tú Nhiên trề môi hỏi.
“Được thôi, sau này con muốn về nhà ở cũng được nhưng phải hỏi chồng tương lai của con xem cậu ta có đồng ý hay không đã!”
Nghe xong câu này, Trần Tú Nhiên nghĩ một hồi mới nhớ ra tình trạng gia đình của Tống Triều Dương mà chị gái từng nhắc tới. Bối cảnh thân phận mà Tống Triều Dương nói với cô là từ nhỏ cậu ta sống nương tựa vào ông nội nhưng bây giờ ông nội đã sinh sống ở nước ngoài, không muốn về nước nữa nên trong nước cậu chỉ có một mình.
Tình hình như vậy thì kỳ thực ba mẹ của Trần Tú Nhiên vô cùng vui mừng. Bọn họ cũng không muốn nghĩ đến cảnh sau khi cả hai đứa con gái đều xuất giá thì hai ông bà già cô đơn ở một mình.
Nhưng chẳng ngờ là hai con ngươi của Trần Tú Nhiên đảo một vòng rồi dương dương tự đắc nói: “Thế con cũng tìm một người như anh rể là OK rồi.”
“Nói linh tinh gì vậy?” Bà mẹ cười mắng.
Làm gì có chuyện trùng hợp như vậy chứ? Muốn tìm một Tống Triều Dương thứ hai e là khó lắm. Qua một ngày tiếp xúc, bọn họ về cơ bản đều vô cùng hài lòng với Tống Triều Dương, tướng mạo xuất chúng, khí chất ngời ngời, nói năng đối đãi với mọi người cũng rất ổn, vừa nhìn là biết là một người có văn hoá có giáo dục.
Nói ra ngoài thì không thể nào có ai tin là Tống Triều Dương từ nhỏ đã sống với ông nội mà không có ba mẹ. Khuyết điểm duy nhất của cậu chính là quá nhỏ tuổi, quá trẻ. Nhưng nghĩ lại thì trên người Tống Triều Dương cũng chẳng có chút biểu hiện nào là trẻ con hay không trưởng thành cả, ngược lại cậu còn đem lại cho người khác một cảm giác vô cùng điềm đạm.