Cả nhà cười nói vui vẻ cùng nhau dùng xong bữa cơm, Tống Triều Dương vốn dĩ định giúp ba mẹ con dọn dẹp bàn ăn và phòng bếp, nhưng bị Trần Kiến Quốc kéo lại.
“Làm vừa đủ thì được rồi.” Trần Kiến Quốc nhìn vào phòng bếp, đè thấp giọng xuống nói, “Đàn bà không thể chiều chuộng quá. Bình thường nấu cơm, bộc lộ tay nghề điều tiết khẩu vị là được, nhưng đừng giành làm bất cứ việc gì, nếu không sẽ nuôi thành thói quen xấu, sau này mọi chuyện trong nhà đều thuộc về cháu đó. Nói cho cháu biết, Tiểu Tống, đây là trải nghiệm đúc kết được của chú, lời nói từ tận đáy lòng. Nếu chẳng phải vì trông cháu vừa mắt, chú còn chẳng buồn nói với cháu, nhất định phải ghi nhớ lấy. Trong nhà đừng để phụ nữ không phải làm việc gì, nếu không họ sẽ không biết được địa vị của mình nằm ở đâu, không biết một gia đình có bộ dạng ra sao. Đối với hôn nhân về lâu về dài mà nói, không được tốt đâu.
Tống Triều Dương có chút khóc dở mếu dở, cậu không biết Trần Kiến Quốc say thật, hay thật lòng nói những lời này với mình. Có bạn trai nào của con gái đến nhà viếng thăm ngày thứ hai, cha vợ tương lai đã dạy những thứ này không?
Tống Triều Dương bị Trần Kiến Quốc kéo đến ghế sô pha, sau đó đích thân pha một bình trà, hai người tự nhiên ngồi trên ghế sô pha xem truyền hình.
Chờ đến khi ba mẹ con dọn dẹp phòng bếp xong xuôi, cả nhà tập trung ngồi trong phòng khách, Tống Triều Dương ngồi xem gala chào xuân cùng hai vợ chồng, hai chị em một người ôm một chiếc điện thoại ráng sức bấm, dường như đang giành giật bao lì xì tết.
“Tiểu Tống, cháu đừng chê dì nói thẳng, chẳng qua dì sốt ruột muốn hỏi thăm một tí, cháu và con gái lớn chuẩn bị khi nào làm đám cưới vậy.” Mẹ của Trần Tú Như nhìn Trần Tú Như, rồi nhìn Tống Triều Dương bật hỏi.
Tống Triều Dương ngẩng đầu nghía Trần Tú Như một phen rồi mỉm cười đáp, “Thưa dì, e rằng còn phải đợi một hai năm, hiện giờ sự nghiệp của cháu vẫn chưa có gì khởi sắc, nếu kết hôn ngay lúc này, đối với sự nghiệp của Tú Như cũng có thể ảnh hưởng, cháu nghĩ một hai năm sau tính tiếp, chờ cháu làm ra thành tích rồi bàn bạc lại.”
Mẹ của Trần Tú Như lập tức không được vui, “Nói vậy sao được, có gì mà ảnh hưởng hay không ảnh hưởng, dì thấy cháu cũng đang ổn đó chứ, hai người lập gia đình đâu nhất định phải so đo bằng chữ tiền, cuộc sống gia đình ổn định êm ấm là được rồi, nếu các cháu đều bận rộn công việc, vậy ai là người có thể chăm sóc gia đình chứ.”
Trần Kiến Quốc bên cạnh cũng gật đầu nói, “Lời của bà nó nói đúng lắm, thành gia sống qua ngày, điều quan trọng nhất là cân bằng hòa hợp, không liên quan đến chuyện tiền nhiều hay tiền ít, nếu hai đứa đã phát triển đến bước này rồi, chuyện cưới gả đương nhiên cần nói rõ ràng, chú hi vọng tụi cháu đừng tránh né, nhanh
chóng suy nghĩ kĩ càng vấn đề này, tốt nhất sau khi ăn tết định ngày cưới.” Vừa nghe vậy, Trần Tú Như lập tức trở nên lo lắng.
“Ba mẹ cũng đâu thể nhanh vậy được, ba mẹ phải cho thời gian để tụi con chuẩn bị chứ, ba xem thế này được không? Chúng con đảm bảo kết hôn trong năm nay có được không?” Chẳng còn cách nào khác Trần Tú Như chỉ còn nước dùng kế hoãn binh.
“Trong năm nay, vậy cũng khoảng một năm lận đó.” Sắc mặt của mẹ Trần Tú Như lộ vẻ thất vọng. Nhưng chuyện như thế này cũng như việc uống rượu dùng cơm, muốn đặt khi nào thì đặt. Trông thái độ cực kì kiên trì của Trần Tú Như, hai vợ chồng cũng chẳng nói gì thêm, ngày tết cả nhà cũng chẳng thể ngồi yên suốt trong phòng khách xem chương trình chào xuân, vẫn cần tìm chút hoạt động giải trí nào đó.
Trần Tú Nhiên rủ mọi người chơi mạt chược từ sớm, bởi vì cô cảm thấy kĩ năng đánh bài của mình khá tốt, mọi năm cô hay thắng được tiền, mạt chược bày ra, hai vợ chồng chắc chắn phải ngồi vào bàn, Trần Tú Nhiên đương nhiên càng không ngoại lệ. Sau đó còn lại Tống Triều Dương và Trần Tú Như, Trần Tú Như không có sở trường về môn này, hồi trước kia, mỗi năm ngày tết gặp phải tiết mục giải trí này, cô gần như lúc nào cũng cắn răng ngồi bàn, một là không có hứng thú, hai là kĩ thuật thật tình quá tệ hại, tựa như hình tượng con bò sữa, năm nay có Tống Triều Dương, cô có thể giải thoát rồi.
Ngồi cạnh xem ngóng một hồi, liền trở về phòng của mình. Sau khi đánh hai bàn, Tống Triều Dương đang chơi vui vẻ bỗng cảm giác chiếc đùi của mình bị ai đó đá một phát, cậu quay đầu nhìn Trần Tú Nhiên bên cạnh, sau đó thấy Trần Tú Nhiên lén chớp mắt với cậu, Tống Triều Dương vẫn chưa hiểu rõ chuyện gì, rốt cuộc có chuyện gì vậy? Tay của Trần Tú Nhiên đột nhiên giơ sang, mò mẫm trên chiếc đùi của cậu, Tống Triều Dương ngay lập tức giật mình, rốt cuộc Trần Tú nhiên đang định làm gì vậy? Hai vợ chồng đang ngồi đối diện, lỡ bị bắt gặp thì phải làm sao? Nhưng tiếp đó cậu lập tức phản ứng trở lại, thì ra Trần Tú Nhiên đang viết chữ trên đùi của cậu, dường như đang viết chữ vạn của quân bài. Tống Triều Dương khóc dở mếu dở, cả nhà chơi mạt chược, sao Trần Tú Nhiên giở trò chơi xỏ lá thế, nhưng Trần Tú Nhiên cứ mãi viết chân lên đùi cậu, Tống Triều Dương không dám không đồng ý, chỉ có thể thuận theo ý của Trần Tú Nhiên, đánh quân bài năm vạn.