Điệp Viên Kỳ Quái

Ngủ với nhau rồi


trước sau

Trên giường có hai cái chăn, sau khi Trần Tú Như lên giường thì cô cởi áo khoác ra rồi chui vào một cái trong đó. Tống Triều Dương tắt đèn rồi mới bò lên giường, cậu cũng chỉ cởi áo khoác ra rồi chui vào.

Hai người họ không hề nói chuyện, bên ngoài cũng chẳng còn tiếng pháo nữa, vô cùng yên ắng. Tống Triều Dương có thể cảm nhận rất rõ hơi thở gấp gáp của Trần Tú Như, chắc chắn là cô cảm thấy bất an trong lòng. Hai người họ quen nhau chưa được bao lâu mà tối nay đã ngủ cùng một giường rồi.

Hai người họ im lặng nằm mãi một lúc lâu, đến khi hơi thở của Trần Tú Như đều đặn trở lại thì cô mới nói với Tống Triều Dương: “Tống Triều Dương, khoảng thời gian này tôi cũng nhìn ra được cậu là một người rất có năng lực. Đón năm mới xong có thể tôi sẽ thay đổi vị trí cho cậu. Cậu thấy mình hợp làm gì?”

Tống Triều Dương không biết liệu có phải vì Trần Tú Như sợ cậu làm gì cô hay không nên mới cố ý bắt chuyện để nói hoặc giả cố tình hứa hẹn.

“Được.” Tống Triều Dương thầm than trong lòng, lớn như vậy rồi chẳng phải là cậu chưa từng gặp người phụ nữ nào xinh đẹp cả. Bất kể là Lý Hương Quân hay Lý Tương Tư, có ai không phải là mỹ nữ một nghìn chọn được một? Tuy cậu vẫn là trai tơ nhưng cậu tự cho là mình không phải là kẻ mưu đồ bất chính, cậu không phải hoà thượng nên không cần cấm dục. Nếu thật sự hai bên tình nguyện thì cậu cũng chẳng hề phản đối chuyện phát sinh gì đó cả. Nhưng nếu bảo cậu là nhân cơ hội tranh thủ thì chắc chắn là cậu sẽ không làm.

Nếu bây giờ cậu thể hiện ra là không hứng thú với chức vụ thì nói không chừng Trần Tú Như lại nghĩ ngợi linh tinh, suy đoán liệu cậu có làm gì cô hay không. Thế nên bây giờ cậu chỉ đành nói hùa theo Trần Tú Như.

“Được, nhưng chị phải nhớ là không được hứa suông đâu đấy.” Tống Triều Dương biểu hiện vô cùng hứng khởi nói.

Trần Tú Như lập tức tiếp lời: “Tôi nói thật đấy, cậu tưởng tôi lừa cậu chắc? Tôi thấy có hai phòng ban khá là phù hợp với cậu. Một là tới công ty con ở tỉnh lân cận, khi tới đấy tôi có thể cho cậu làm chức phó tổng của công ty đó. Nhưng vấn đề là tới đó thì cậu chẳng quen ai, phải bắt đầu làm quen lại với các mối quan hệ, hơn nữa chức vụ mà tôi chuẩn bị cho cậu cũng không thấp, người bên dưới chưa chắc đã phục cậu, tôi sợ cậu đột ngột vào đó chưa chắc đã nắm bắt được.”

“Cái còn lại thì sao?” Tống Triều Dương vô thức hỏi.

“Còn lại thì vẫn là ở tổng bộ phụ trách quản lý hậu cần. Hai chức vụ này cậu tự chọn đi!”

Về việc có thể thăng chức hay không thì thực ra Tống Triều Dương chẳng có chút hứng thú nào cả. Cậu vừa mới hồi phục lại từ chỗ suy đồi, chẳng qua cậu muốn bản thân mình có thể tiếp xúc với nhiều người hơn một chút mà thôi. Tính ra thì phụ trách hậu cần chắc chắn sẽ ổn hơn.

“Vậy thì phụ trách hậu cần đi.” Tống Triều Dương đưa ra lựa
chọn trong chớp mắt. Sau khi nghe thấy câu này, Trần Tú Như lại cảm thấy có chút thất vọng, kỳ thực cô vẫn muốn Tống Triều Dương có thể tới công ty con. Bởi khi ở công ty con thì Tống Triều Dương thực sự có thể coi như là dưới một người trên vạn người, tuy khó khăn nhưng điều này cũng giúp cậu được tôi luyện.

Nếu thật sự Tống Triều Dương có thể đứng vững được thì sẽ rất có lợi cho sự phát triển sau này của cậu. Nhưng nếu như Tống Triều Dương đã lựa chọn tới ban hậu cần thì tất nhiên cô cũng không kiên trì nữa. Bởi lời cô đã nói ra rồi dĩ nhiên không thể thu hồi lại được.

“Vậy được. Sau khi chúng ta quay về thì tôi sẽ sắp xếp cậu tới ban hậu cần.”

Tống Triều khẽ ừm một tiếng rồi không nói gì nữa. Đợi mãi mà không thấy Tống Triều Dương nói gì, trong lòng Trần Tú Như cảm thấy hơi thất vọng, cô vô thức nói: “Ngủ thôi!” rồi cô xoay người quay lưng lại với Tống Triều Dương, trùm kín chăn.

Chẳng biết ngủ được bao lâu rồi, bỗng nhiên Tống Triều Dương cảm thấy hơi lạnh, cậu mở mắt ra nhìn đồng hồ mới là ba giờ sáng. Bây giờ là lúc lạnh nhất, trong phòng không có máy sưởi nên nhiệt độ tất nhiên là rất thấp.

Cậu ngồi dậy đi vệ sinh, lúc quay lại vốn dĩ định ngủ tiếp nhưng vừa chui vào trong chăn thì Trần Tú Như liền quay người lại dựa vào phía cậu. Rõ ràng là Trần Tú Như cũng cảm thấy lạnh. Lúc này cô nằm co lại, quấn chặt người vào trong chăn. Lưỡng lự một hồi, Tống Triều Dương lấy cái chăn của mình đắp một nửa lên người Trần Tú Như, chỉ để lại cho mình một nửa.

Trần Tú Như lại dựa về phía Tống Triều Dương, dán chặt người vào cậu. Tống Triều Dương nhắm mắt lại, chưa đầy vài phút sau cậu lại đi vào cõi mộng. Cũng chẳng biết ngủ được bao lâu thì Tống Triều Dương lại tỉnh dậy. Cậu cảm thấy trong lòng mình hình như có cái gì đó đang động đậy, khi cậu mở mắt ra thì phát hiện ra Trần Tú Như đang cuộn lại trong cùng một chăn với mình. Lúc này vừa hay Tống Triều Dương đang quay lưng lại với Trần Tú Như, một cánh tay của Trần Tú Như ôm lấy lưng cậu, một chân thì gác lên người cậu, cô ngủ vô cùng ngon lành.

Một cô gái xinh đẹp với thân hình bốc lửa đang gác lên người cậu khiến Tống Triều Dương cảm thấy miệng mình bỗng nhiên khô khốc. Tuy bản thân cậu và lý trí không hề nghĩ đến việc sẽ làm gì nhưng cậu không tài nào kìm nén được cơ thể.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện