Tống Triều Dương thầm thở dài trong lòng rồi khẽ bỏ cánh tay đang ôm mình của Trần Tú Như ra, sau đó cậu lại bỏ cái chân đang gác lên người mình xuống rồi nhắm mắt lại ngủ tiếp.
Khi cậu mở mắt tỉnh dậy liền nhìn thấy Trần Tú Như đang nhìn mình, ánh mắt của cô nhìn cậu dường đang chất vấn gì đó.
“Sao thế?” Tống Triều Dương vô thức hỏi rồi lập tức phản ứng lại. Lúc này cậu mới phát hiện ra là mình và Trần Tú Như đang đối mặt với nhau, khoảng cách giữa hai người chỉ khoảng 10 cen ti mét, một tay của Tống Triều Dương đang ôm lấy cổ của Trần Tú Như, tay kia thì đang đặt lên eo cô, một chân thì gác thẳng lên người cô, cả người Trần Tú Như dường như bị cậu ôm chặt vào lòng.
Cái chính là cái tay ôm lấy eo của Trần Tú Như lại thò vào dưới lớp áo.
Nhìn Trần Tú Như nhìn mình với ánh mắt sắc lẹm, Tống Triều Dương tức tốc ngồi dậy, cậu lắp bắp nói: “Thực sự là tôi không cố tình đâu, nửa đêm tôi tỉnh dậy thấy chị lạnh nên nhường cho chị một nửa cái chăn. Tôi cũng không hiểu vì sao mà lại chui cùng vào một cái nữa. Thực sự là tôi không làm gì cả!” Tống Triều Dương có làm gì hay không thì Trần Tú Như rõ nhất! Cô lườm Tống Triều Dương một cái rồi xuống giường.
“Cốc! Cốc!” Sau tiếng gõ cửa là giọng nói của Trần Tú Nhiên gọi vào từ bên ngoài: “Chị, anh rể, dậy thôi!”
Trần Tú Như đáp lại một tiếng rồi khẽ nói với Tống Triều Dương: “Chuyện này coi như bỏ đi, đừng có coi như là gánh nặng trong lòng, bây giờ cậu là bạn trai của tôi.”
Tống Triều Dương vội gật gật đầu rồi hít một hơi thật sâu cười với Trần Tú Như, nói: “Không sao rồi.”
Trần Tú Như gật đầu, cô dậy mở cửa phòng ra, Trần Tú Nhiên lập tức xông vào, cô nhìn chăn trên giường rồi lại nhìn quần áo trên người hai người họ cười he he: “Hai người mặc đồ nhanh nhỉ?”
Tống Triều Dương ho khan vài tiếng hơi bối rối, Trần Tú Như lườm Trần Tú Nhiên nói: “Thế ý của em là bọn chị không mặc quần áo để cho em xem à?”
Trần Tú Nhiên cười khanh khách nói: “Chị không mặc đồ thì chẳng có gì để xem cả, có điều anh rể ý mà… hê hê, em không dám nhìn đâu.”
Tống Triều Dương cười khan mấy tiếng rồi lập tức đi gấp chăn. Gấp chăn xong cậu mới mặc áo khoác vào, còn Trần Tú Như đã mặc xong rồi.
“Vừa sớm ra em tới đây làm gì?” Trần Tú Như hỏi.
Trần Tú Nhiên khẽ cười, nói: “Không có gì, mẹ dậy sớm nên làm em thức giấc, vậy nên em đến quấy nhiễu hai người thôi.”
“Hứ, em cũng nhạt nhẽo thật đấy.” Trần Tú Như chỉnh sửa lại đầu tóc, mái tóc xoăn uống sóng lớn chăm sóc rất tiện.
“Vậy thì làm thế nào bây giờ? Sáng sớm vốn dĩ cũng chẳng có chuyện gì làm cả, lát nữa chúng ta ra ngoài chơi nhé?”
“Có gì mà chơi, nói chuyện với ông nội không được à?”
“Cả năm chị cũng chẳng về lấy một lần, em thì tháng nào cũng về, ông
nội có nhớ em đâu. Anh rể à, anh đi chơi với tôi nhé?”
Trần Tú Như lập tức phủ quyết nói: “Không được, anh rể em chẳng phải cũng phải ở với ông nội sao.”
“Chán chết, xì, lát nữa em đi tìm người khác chơi.” Trần Tú Nhiên làm mặt xấu với Trần Tú Như rồi quay người chạy ra ngoài.
Trần Tú Như lắc lắc đầu, cô chẳng có cách nào đối phó với cô em gái này cả. Cô quay đầu sang nhìn Tống Triều Dương đang cười liền hỏi: “Cậu cười cái gì?”
Tống Triều Dương nói: “Chị nói xem, hai người rõ ràng là chị em sinh đôi mà sao tính cách lại khác biệt đến vậy?”
Trần Tú Như bất lực nói: “Xì, nó là một đứa trẻ không lớn, thật chẳng biết tới lúc nào mới khiến người khác bớt lo lắng.”
“Cũng chẳng phải, tôi cảm thấy Trần Tú Nhiên như vậy rất tốt, vui vẻ không âu lo. Một cô gái chỉ cần sống vui vẻ là được, hà tất phải có lý tưởng và hoài bão như chị.”
Trần Tú Như bất mãn nói: “Cậu không được nói những lời này với Trần Tú Nhiên đâu đấy, nếu không thì nó lại càng ỷ lại. Tôi nói cho cậu biết, tôi không mong là nó giống tôi nhưng cũng không thể cứ hơi tí là chạy ra ngoài chơi như vậy, đã vậy lại còn chơi với những người chẳng hiểu ở đâu ra, nói là làm nghệ thuật nhưng tôi thấy đúng là một đám vô học lấy nghệ thuật ra làm cái cớ mà thôi.”
Tống Triều Dương không hiểu về những cái này, cậu nói: “Cái đó thì tôi cũng không rõ lắm, nếu quả thực là Tú Nhiên tiếp xúc với những người không ra gì thì đúng là phải quản thật.”
Trần Tú Như nhìn Tống Triều Dương rồi đột nhiên cô nói: “Có phải là cậu rất biết đánh nhau không?”
“Cũng tạm? Sao, chị muốn tôi đánh nhau với người khác à?”
“Không phải là đánh nhau mà tìm cơ hội dạy cho đám nhóc đó một bài học để chúng tránh xa Tú Nhiên ra.”
“Không phải chứ, như vậy là can thiệp tới việc kết giao bạn bè của Tú Nhiên, e rằng cô ấy sẽ nổi giận.”
“Hứ, nổi giận thì sao, tôi là chị nó mà phải sợ nó chắc?”
“Cái này…. Tôi nghĩ là chị vẫn nên thận trọng một chút thì hơn. Nếu chị tin tôi thì tôi sẽ tìm cơ hội gặp bạn của Tú Nhiên xem bọn họ là người như thế nào. Nếu thực sự không ra gì thì tôi sẽ dạy cho họ một bài học, nếu mà không sao thì cứ để mặc cô ấy đi.”