Điệp Viên Kỳ Quái

Thể hiện


trước sau

"Cố lên!”

“Cố lên!”

Triệu Khắc Tùng và Tống Triều Dương giằng co được nửa phút, mọi người thấy Tống Triều Dương không hề thua cuộc mà vẫn mỉm cười ung dung, trái lại Triệu Khắc Tùng lúc này đã đổ mồ hôi trán, trên tay cũng hiện đầy gân xanh, nhất thời khiến họ vô cùng ngạc niên, mà hiển nhiên họ đều xem Tống Triều Dương là người ngoài, lập tức lớn tiếng cổ vũ cho Triệu Khắc Tùng.

Thấy tình huống như vậy, Trần Tú Nhiên hai mắt phát sáng, hiển nhiên là Tống Triều Dương đang chiếm lợi thế, mặc dù vẫn hô cố lên, nhưng rõ ràng là đang cổ vũ Tống Triều Dương.

“Xong chưa?” Lại giằng co thêm một lúc, Tống Triều Dương mỉm cười nói.

Triệu Khắc Tùng kia hơi hé môi, nhưng không phát ra tiếng nào mà chỉ gật đầu, Tống Triều Dương lập tức buông tay ra, ung dung như thường.

Tuy Triệu Khắc Tùng cũng buông tay xuống, nhưng trên đầu toàn là mồ hôi, làn da trên mặt cũng đang co rút, mặc dù không kêu ra tiếng nhưng vẫn cố nhịn, vừa nãy khi anh dùng sức liền cảm thấy bóp phải tấm sắt, dù anh dùng sức đến mấy cũng không thể làm gì được đối phương, cuối cùng tay của Tống Triều Dương dùng lực, anh lại cảm thấy xương tay của mình sắp bị Tống Triều Dương bẽ gãy, khiến anh nhận ra sức tay của hai người thực sự chênh lệch quá nhiều, nếu không phải vì mặt mũi của mình, anh thực sự phải xin tha tại chỗ.

Tống Triều Dương vẫn còn nương tay, vừa nãy cậu vốn không dùng sức, tuy Triệu Khắc Tùng này không nhỏ hơn cậu mấy tuổi, nhưng trong mắt Tống Triều Dương, những người này đều là những đứa trẻ chưa trưởng thành, thực sự không có hứng thú so đo với họ.

“Anh... Triều Dương, anh thực sự giỏi quá.” Trần Tú Nhiên hưng phấn đến xém chút gọi thành anh rể, ôm lấy cánh tay của Tống Triều Dương, đắc ý nói với mọi người: “Thế nào hả, bạn trai tôi lợi hại chứ?”

“Xía, chẳng qua sức tay hơi mạnh thôi mà, có gì giỏi chứ.” Tô Mẫn bĩu môi, ưỡn ẹo bước về chỗ ngồi xuống.

Ngay lập tức mọi người đều có biểu cảm như vậy, bọn họ đều tự cho mình là dân nghệ thuật, nên không hề xem trọng những người chỉ có sức trâu, hoàn toàn quên đi vừa nãy khi Triệu Khắc Tùng dùng vũ lực để áp đảo Tống Triều Dương, bọn họ hưng phấn đến mức nào.

Trần Tú Nhiên dẫn Tống Triều Dương qua ngồi, sau đó giới thiệu với những người còn lại, nói thật những người này cũng được xem là đa tài, có người biết chơi đàn, có người biết sáng tác nhạc, có người biết vẽ tranh sơn dầu, còn có người biết chơi nghệ thuật cơ thể, nói chung đều là một số nghệ thuật khá là phổ biến, mà Tống Triều Dương chẳng hiểu biết gì hết trơn, chỉ mỉm cười chào hỏi với bọn họ.

Vì chuyện lúc nãy, tạm thời mọi người cũng không khiêu khích Tống Triều Dương, nhưng hiển nhiên vẫn là do không muốn nói nhiều với Tống Triều Dương, mà cố tình nói một vài chuyện trong cái họ gọi là giới nghệ thuật, cố ý lạnh nhạt với Tống Triều Dương.

Không lâu sau lại đến thêm vài người, tính luôn cả Tống Triều Dương và Trần Tú Nhiên, tổng cộng có mười sáu người, mười nam sáu nữ, lúc này có một chàng trai tên là Tiểu Tiêu bưng vài chai rượu và vài cái ly đến, nhất thời mọi người đều hưng phấn kêu lên.

Để những thứ này lên bàn xong, Tiểu Tiêu nói: “Chào mọi người, hôm nay tôi có một chai rượu Vodka ngon, đúng lúc có thể pha một ly cocktail ngon cho mọi người, không biết mọi người có hứng thú nếm thử không?”

“Được được, nhanh lên, tôi không thể chờ đợi thêm rồi, chúng tôi đã lâu không thấy Tiểu Tiêu biểu diễn rồi nha.”

“Phải đó, rượu Tiểu Tiêu pha tuyệt đối là cực phẩm, mỗi lần đều có cảm giác khác nhau, khiến mọi người đều không thể quên được.”

Mọi người nhôn nhao thúc giục, lúc này Tiểu Tiêu mới bắt đầu biểu diễn, đầu tiên cầm hai chiếc ly lên tay như múa tạp kỹ, hai chiếc ly không ngừng tung bay trong tay và trên không, trông rất tuyệt, Trần Tú Nhiên cũng tập trung tinh thần, mọi người đều vỗ tay khen ngợi.

Tiếp theo Tiểu Tiêu lại bỏ vài loại rượu vào trong ly, không ngừng
rung hoặc lắc chiếc ly, chẳng mấy chốc, ly cocktail được chia thành bốn tầng đã pha xong.

“Tú Nhiên, hôm nay cậu mang bạn trai đến, mình sẽ tặng ly rượu này cho bạn trai cậu.” Tiểu Tiêu đưa ly cocktail đến trước mặt Trần Tú Nhiên.

Triệu Khắc Tùng hừ lạnh, nói: “Tiểu Tiêu, cậu chọn nhầm đối tượng rồi, rượu ngon như vậy, cậu đưa cho anh ta uống, anh ta có thể thưởng thức ra mùi vị sao?”

Những người khác liền bật cười, Tô Mẫn cũng the thé nói: “Phải đó, nếu anh ta không biết thưởng thức rượu, vậy thì uổng phí rồi, tôi thấy ly rượu này Tú Nhiên cô uống luôn đi, đừng lãng phí đồ tốt.”

Thường Trần Tú Nhiên ở bên mọi người cũng trêu chọc người khác như vậy, nhưng hôm nay người khác trêu trọc Tống Triều Dương khiến trong lòng cô có chút khó chịu, nhưng mọi người đều là bạn bè, cô cũng không trở mặt, mà chỉ trợn tròn mắt nói: “Các người đừng nói bậy bạ, Triều Dương biết thưởng thức rượu lắm, Triều Dương anh uống thử xem.”

Lúc đưa ly rượu cho Tống Triều Dương còn nháy mắt với Tống Triều Dương, ý bảo anh uống đi, tùy tiện khen ngợi vài câu là được.

Nhưng Tống Triều Dương lại hiểu nhầm ý, còn tưởng Trần Tú Nhiên cũng muốn giữ thể diện về phương diện này, tuy nói những thứ nghệ thuật này, Tống Triều Dương không am hiểu, nhưng nói về chuyện pha chế, cậu lại là một cao thủ.

Vì Tống Triều Dương từng luyện võ nên nắm bắt rất tốt sức mạnh trên tay, đồng thời thực sự có thiên phú về mặt này, vì vậy dù học không bao lâu nhưng cậu vẫn học được vài cách pha chế rượu cao siêu.

Mà giống phương pháp pha chế của Tiểu Tiêu này, trong mắt Tống Triều Dương thì nó quá đơn giản rồi, thực sự quá tầm thường, cũng chỉ để dọa trẻ con chưa trải việc đời mà thôi.

Nhận lấy ly rượu, cầm lên ngửi trước, sau đó đưa vào miệng uống từng chút, Tống Triều Dương lắc đầu nói: “Ly rượu này thực sự rất tệ.”

Trần Tú Nhiên liền suy sụp tinh thần, liền nói: “Triều Dương, đây là bạn em, uống rồi thôi.” Sau đó lại liên tục đưa mắt ra hiệu Tống Triều Dương.

Lúc này Tống Triều Dương mới hiểu ý, thì ra Trần Tú Nhiên bảo cậu qua loa cho xong là được, không phải bảo cậu thể hiện, không kìm được dở khóc dở cười, đang muốn thuận theo ý của Trần Tú Nhiên, nhưng đám người đó lại không im lặng nữa.

“Mạnh miệng quá đấy, dám nói rượu Tiểu Tiêu pha tệ à.”

“Tiểu Tiêu là một trong những người pha chế rượu giỏi nhất trong thành phố Bình Dương này, không biết có bao nhiêu người vì muốn uống rượu của Tiểu Tiêu nên mới cố tình đến quán bar nghệ thuật này đấy.”

“Tú Nhiên à, bạn trai cô giỏi nói phét quá đó?”

Mọi người thảo phạt một trận, nói đến sắc mặt Trần Tú Nhiên trắng bệch, khó tránh có chút oán trách nhìn sang Tống Triều Dương, Tống Triều Dương ở dưới nhẹ nhàng vỗ vào chân Trần Tú Nhiên, bảo cô yên tâm, khiến Trần Tú Nhiên đột nhiên trong lòng rung động, có chút vui vẻ nhìn Tống Triều Dương, ngay lập tức lại thấy Tống Triều Dương gật đầu, tỏ ý tôi có thể làm được.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện