"Tú Nhiên ơi, bạn trai cậu nói mình pha chế rượu rất dở, lẽ nào anh ta cũng là một người pha chế lợi hại, vậy hôm nay mình được mở mang tầm mắt rồi!” Lúc này Tiểu Tiêu sắc mặt khó coi nhìn về phía Trần Tú Nhiên gây khó dễ.
Trần Tú Nhiên đắc ý cười nói: “Đương nhiên rồi, Triều Dương pha chế rượu… rất lợi hại đấy nhé!”
“Vậy hãy để chúng tôi mở mang tầm mắt có được không?” Tiểu Tiêu ánh mắt sáng quắc nhìn Tống Triều Dương.
“Đúng vậy, đừng chỉ nói suông, hãy để chúng tôi mở mang tầm mắt xem thế nào mới là người pha chế lợi hại thật sự!”
“Đúng thế, hãy trổ tài cho chúng tôi xem, như vậy chúng tôi mới phục anh!”
Tống Triều Dương đứng dậy, nhìn chai rượu đặt trên bàn nói: “Rượu chỗ anh hơi ít, tôi cần chín loại rượu, nếu như anh có thể lấy ra đây được, vậy thì tôi sẽ pha chế một ly cho mọi người.”
“Cậu nói là loại rượu nào, chỗ tôi những thứ khác không nói, rượu thì không thiếu.” Tiểu Tiêu lập tức kiêu ngạo ngẩng đầu.
Tiếp đó Tống Triều Dương liền gọi tên mấy loại rượu, bao gồm cả rượu của các trang trại rượu nổi tiếng thế giới, trong đó cũng gồm cả rượu trắng Mao Đài trong nước, ngoài ra còn cần một chai bia.
Những loại rượu Tống Triều Dương nói cho dù không cần tính số năm thì cũng đều là những loại rượu nổi tiếng hàng đầu thế giới, giá của mỗi chai không hề rẻ, điều này khiến Tiểu Tiêu lo lắng, nói: “Cậu muốn pha mấy loại rượu này vào với nhau sao, làm gì có ai dùng bia để pha chế cocktail? Cậu đừng lãng phí rượu ngon của tôi, cậu tưởng rằng những loại rượu này là rượu rẻ tiền bán trên phố sao?”
Tống Triều Dương cười nhạt nói: “Được thôi, nếu rượu tôi pha chế ra không khiến anh hài lòng, tôi có thể mua lại chỗ rượu này với giá gốc, anh thấy sao?”
Những người vốn định cười nhạo Tống Triều Dương, lúc này đều im miệng, số rượu này cộng lại tới mấy nghìn tệ, Tống Triều Dương dám nói như vậy chứng tỏ cậu ta có đủ tự tin.
Trần Tú Nhiên mặc dù trong lòng có chút lo lắng nhưng cũng lập tức ngẩng đầu nói: “Tiểu Tiêu, không lẽ cậu tiếc rẻ chỗ rượu này sao?”
Tiểu Tiêu mặc đỏ bừng, lập tức nói ngay: “Tôi tiếc rẻ gì chứ, chỉ là sợ pha chế hỏng lãng phí mà thôi, nếu cậu ta đã dám nói vậy, tôi còn tiếc rẻ gì chứ.” Nói xong liền chạy vào trong quầy bar, lần lượt lấy ra năm sáu chai rượu, toàn bộ đều là những loại rượu thường ngày không nỡ mang ra, đặt tất cả lên bàn.
Tống Triều Dương đứng trước bàn, mở lần lượt các loại rượu, sau đó cậu cũng không lập tức pha chế mà nhắm mắt lại, chậm rãi điều hòa hô hấp.
“Này, cậu đang làm gì vậy, mau pha chế đi chứ!” Triệu Khắc Tùng lập tức kêu lên.
Tiểu Tiêu thì vội vàng xua tay, anh đặc biệt thích pha chế rượu, vì thế cũng rất am hiểu về pha chế rượu, thấy Tống Triều Dương hành động như vậy liền nhớ ngay tới lời của một bậc thầy pha chế, nếu như muốn pha chế được một ly rượu ngon, điều chủ yếu nhất chính là hòa nhập linh hồn vào trong rượu, và muốn hòa nhập linh hồn vào trong rượu, điều đều tiên chính là để tâm trạng không có tạp niệm, trong những quán bar ồn ào, tuyệt đối không thể pha chế được rượu ngon.
Dáng vẻ lúc này của Tống Triều Dương dường như chính là màn dạo đầu để hòa nhập linh hồn vào trong rượu, người khác nhìn không hiểu nhưng Tiểu Tiêu có thể ngay lập tức nhận ra, vì thế mới ngăn cản mọi người thúc giục Tống Triều Dương, hơn nữa lại còn mong đợi nhìn Tống Triều Dương, thấy Tiểu Tiêu như vậy, mọi người đều nhìn Tống Triều Dương, muốn xem xem Tống Triều Dương có phải thực sự có bản lĩnh này hay không.
Đôi mắt to long lanh của Trần Tú Nhiên ngập tràn xúc động và kỳ vọng, cô hoàn toàn không ngờ Tống Triều Dương lại có bản lĩnh này, bây giờ rất nóng lòng muốn xem Tống Triều Dương làm thế nào để trị được đám bạn của mình.
Tống Triều Dương hành động, tay phải cầm một chai rượu rót
vào trong bình pha chế, sau đó nhanh chóng cầm lấy bình pha chế, lắc mạnh, đồng thời lại rót tiếp một chai rượu khác vào trong một chiếc bình pha chế khác, có điều không phải lắc mà là khuấy.
Hai tay làm động tác không giống nhau nhưng không hề có chút lóng ngóng nào cả, giống như một lúc làm hai việc mà tiểu thuyết võ hiệp thường nói.
Người thường nhìn thấy hai tay Tống Triều Dương làm động tác khác nhau sẽ không suy nghĩ quá nhiều nhưng Tiểu Tiêu thì suýt chút nữa rớt tròng mắt ra ngoài, cậu cũng từng luyện thủ pháp này, biết rằng để có thể khiến hai tay làm được động tác khác nhau thế này khó khăn tới nhường nào, hiện giờ mặc dù mình có thể miễn cưỡng làm được nhưng so với tốc độ này của Tống Triều Dương thì đúng là còn kém xa.
Khi Tiểu Tiêu còn chưa kịp bừng tỉnh, Tống Triều Dương đã lần lượt rót rượu trong hai bình pha chế này vào trong ly rượu, sau đó lại bắt đầu loại rượu thứ ba và thứ tư.
Khi Tống Triều Dương pha chế, căn bản không hề tung bình pha chế lên hoặc thực hiện các động tác đa dạng giống Tiểu Tiêu, chỉ lắc hoặc khuấy đơn giản, nhìn căn bản không hề đẹp mắt, có cảm giác nghệ thuật như Tiểu Tiêu pha chế rượu, ngoài Tiểu Tiêu ra, những người khác đều cảm thấy kiểu pha chế của Tống Triều Dương thực sự rất bình thường, cho dù là họ cũng có thể làm được.
“Xong rồi!” Tống Triều Dương lần lượt rót chín loại rượu vào một chiếc ly, bình thản nói một câu.
“Thế là xong rồi sao?” Triệu Khắc Tùng bĩu môi nói: “Sao bình thường quá vậy?”
Tô Mẫn cũng kêu lên nói: “Đúng vậy, chả thú vị chút nào, chỉ làm trò như vậy, tôi cũng làm được.”
Trần Tú Nhiên cũng có phần thất vọng, vốn tưởng rằng lần này Tống Triều Dương có thể thể hiện thần uy, không ngờ lại chỉ bình thường thế này, thực sự không có ý nghĩa gì cả.
Tiểu Tiêu lúc này đang nhìn chằm chặp ly rượu mà Tống Triều Dương đã pha chế xong, đột nhiên chạy vào trong quầy bar tắt đèn đi, người bên trong lập tức kêu lên, đặc biệt là giọng gã gay Tô Mẫn vừa to vừa chói tai.
Một chút ánh sáng chiếu tới, chỉ thấy Tiểu Tiêu cầm một chiếc đèn pin nhỏ chạy tới trước bàn, cẩn thận chiếu vào rượu trong ly, ánh mắt mọi người cũng theo Tiểu Tiêu nhìn lên ly rượu.
“A! Đẹp quá!” Một cô gái kêu lên trước tiên.
“Đúng là rất giống cầu vồng!”
“Không đúng! Còn đẹp hơn cả cầu vồng, giống như mộng ảo vậy.”
Lúc này mói người mới phát hiện ra điểm đặc biệt của ly rượu này, rượu trong ly chia thành năm tầng, các tầng đều rất rõ ràng, tuyệt đối không hề bị pha trộn, và sự kết hợp của năm loại màu này rất đẹp mắt, khiến người ta không khỏi bị mê hoặc.
Hai mắt Trần Tú Nhiên phát sáng, nắm chặt cánh tay Tống Triều Dương nhảy lên, hưng phấn nói: “Anh rể, anh thật lợi hại, yêu chết đi được!”
Mọi người đều bị ly rượu cuốn hút, không ai phát giác ra Trần Tú Nhiên lúc này gọi là “anh rể”, nếu không quan hệ của hai người sẽ lập tức bị bại lộ.