Điệp Viên Kỳ Quái

Kinh ngạc


trước sau

"Cầu vồng năm màu! Cầu vồng năm màu!” Lúc này Tiểu Tiêu mới lắp bắp kêu lên.

Mọi người xung quanh lập tức không tin cũng thử làm, cho dù họ làm thế nào đi nữa, hai loại rượu sau khi rót vào ly đều sẽ hòa lẫn vào nhau, hai loại rượu đã khó như vậy, bây giờ Tống Triều Dương lại rót chín loại rượu vào cùng nhau, mức độ khó không cần nghĩ cũng biết.

Tô Mẫn vẫn không phục nói: “Pha chế rượu đẹp mắt thì đã sao chứ, đó chẳng qua chỉ là pha chế rượu, không hề có chút cảm giác nghệ thuật nào cả, đâu giống như Tiểu Tiêu pha chế, tung tới tung lui, kết hợp với nghệ thuật như vậy mới là giỏi.”

Tiểu Tiêu lắc đầu nói: “Tôi chỉ là lòe thiên hạ thôi, bậc thầy pha chế thực sự sẽ không làm những động tác màu mè như vậy!”

Ánh mắt Tiểu Tiêu nhìn Tống Triều Dương lúc này vô cùng súng bài, kích động nói: “Hôm nay tôi đã gặp được cao nhân, cám ơn đại sư đã cho tôi được chứng kiến thủ pháp pha chế lợi hại như vậy.”

Tống Triều Dương khẽ mỉm cười nói: “Không có gì, tôi chỉ là thi thoảng luyện chơi vậy thôi, không thể sánh bằng người pha chế chuyên nghiệp như anh.”

Tiểu Tiêu lập tức càng hổ thẹn, nói: “Người chuyên nghiệp như tôi cũng còn kém xa người nghiệp dư như cậu, trước mặt cậu tôi cũng thấy xấu hổ không dám pha chế!”

Thấy Tiểu Tiêu ca ngợi Tống Triều Dương như vậy, mọi người cho dù không phục cũng không thể nói gì, nếu không sẽ là xem thường Tiểu Tiêu.

“Anh… Triều Dương, rượu này em uống được không?” Trần Tú Nhiên lúc này xem trọng nhất chính là ly rượu cầu vồng năm màu trên bàn.

Tống Triều Dương vội nói: “Pha chế cho em đấy!”

Trần Tú Nhiên hào hứng kêu lên một tiếng, sau đó cẩn thận nâng ly rượu lên, chỉ sợ những loại rượu kia sẽ hòa vào với nhau phá hoại vẻ đẹp.

Đặt sát bên môi khẽ uống một hớp, Trần Tú Nhiên lập tức nheo mắt lại, sau đó nhấp từng chút một, vẻ mặt cũng thay đổi vô cùng phong phú, có vui mừng, có mê say, có lúc nhíu mày nhưng ngay lập tức lại giãn ra, dáng vẻ thưởng thứ dư vị.

Trần Tú Nhiên cuối cùng cũng uống hết ly rượu, khuôn mặt hơi ửng hồng, nhắm mắt nhớ lại mùi vị một lúc rồi mới mở mắt ra, đôi mắt to long lanh như nước hồ thu nhìn Tống Triều Dương, không nói gì cả, đột nhiên nắm lấy cánh tay Tống Triều Dương, rướn người tới hôn lên má Tống Triều Dương.

“Woa…” Mọi người đồng loạt kêu lên.

Tống Triều Dương lập tức có phần bối rối, làm gì vậy chứ, anh rể giả lại khiến em vợ hôn, nếu như để Trần Tú Như biết được chắc chắn sẽ lột da cậu.

Thấy bộ dạng lúng túng của Tống Triều Dương, Trần Tú Nhiên liền cười giòn giã.

Lúc này mọi người tuy vẫn có chút không phục Tống Triều Dương nhưng cũng cho rằng Tống Triều Dương có tư cách ở cùng họ, có điều vẫn cảm giác Tống Triều Dương là người ngoài, không nhiệt tình với cậu.

Tống Triều Dương cũng không để tâm, mục đích cậu tới đây là đi cùng Trần Tú Nhiên, xem đám người này rốt cuộc muốn làm gì, cũng xem như vì Trần Tú Như.

Nhìn một lát, Tống Triều Dương liền có chút chán ngán, những người được xem là nghệ sỹ này chẳng qua chỉ là ở đó ba hoa khoác lác, bình phẩm
về những nhân vật trong giới của mình, thường móc mói những thiếu sót của người khác, căn bản không nhìn vào những nỗ lực của người ta, không nhìn vào điểm mạnh của người ta, toàn nói những điều viển vông, như thể chỉ có họ có tài không gặp thời, chỉ cần cho họ cơ hội họ sẽ có thể phát triển.

Tống Triều Dương tuy ít tuổi hơn họ rất nhiều, nhưng cậu đã trải qua nhiều năm rèn luyện thảm khốc, từ lâu đã không có những suy nghĩ thiếu thực tế kiểu này nữa rồi, cảm giác họ chính là một đám trẻ chưa trưởng thành, thực sự không hề có hứng thú muốn trò chuyện với họ chút nào, nếu không phải là Trần Tú Nhiên ở đây, cậu đã lập tức phủi đít bỏ đi rồi.

Triệu Khắc Tùng ngồi bên cạnh Trần Tú Nhiên, lúc này đã không buồn đếm xỉa tới Tống Triều Dương nói: “Tú Nhiên, sớm muộn gì cũng sẽ có một ngày tôi trở thành ca sĩ đẳng cấp thiên hoàng, hiện giờ tôi chỉ thiếu một chút cơ hội, cô hãy tin tôi.”

Trần Tú Nhiên gật đầu nói: “Tôi tin anh.”

Triều Khắc Tùng càng phấn khích, nói: “Thời buổi này, những ca sỹ kia đều dựa vào lăng xê cả, cô xem trình độ ca hát của người kia căn bản chả ra gì, lại còn người kia nữa, mọi ca khúc đều là do người khác sáng tác, lại còn một số người bán thân để nổi tiếng, những ca sỹ như vậy, tôi thực sự thấy xấu hổ thay cho họ.”

Gã này một lúc nói ra rất nhiều ca sỹ, toàn là chỉ ra khuyết điểm có họ, dáng vẻ giận dữ phẫn nộ khiến mọi người đều lần lượt tán thành, tới Trần Tú Nhiên cũng liên tục gật đầu.

Tống Triều Dương cảm thấy rất khó chịu, lại thấy Trần Tú Nhiên bị họ ảnh hưởng không hề nhẹ, không khỏi lắc đầu, đám người này ngoài việc chỉ biết chỉ trích ra thì còn có tài cán gì chứ, nếu như để Trần Tú Nhiên giao du với họ thời gian dài, đúng là không có lợi ích gì cả, về điểm này, Tống Triều Dương vô cùng đồng tình với quan điểm của Trần Tú Như.

Có điều cậu cũng biết biết tâm lý phản nghịch của cô gái Trần Tú Nhiên này rất mạnh, nếu như kiên quyết không để cô giao du với đám người này, vậy thì cô sẽ càng quyết tâm chơi với họ, xem ra vẫn phải cần tìm cơ hội, để Trần Tú Nhiên nhìn thấu bộ mặt thật của những người này.

“Tú Nhiên, tới khi đó chúng ta hãy cùng lập một nhóm, tôi hát, cô nhảy, tuyệt đối sẽ trở thành một cặp bài trùng, nổi tiếng khắp nước.”

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện