Điệp Viên Kỳ Quái

Vệ sỹ của cô gái nhỏ


trước sau

Xe chạy chừng hai phút, cô gái phía sau liền bắt đầu ngoáy ngó bất an, hơn nữa còn xích về phía Tống Triều Dương, điều này khiến Tống Triều Dương có chút bực bội, cô bé này đang làm gì vậy, lẽ nào là cố tình cưa cẩm người chú như cậu? Nghe nói con gái thời nay đều thích cưa cẩm các chú.

Đang định quay đầu lại nhìn thì nghe thấy tiếng gọi của cô gái từ sau vọng lại: “Đồ lưu manh, cút ra cho tôi, tưởng tôi dễ ức hiếp lắm sao?”

Chất giọng the thé, giòn giã, âm thanh lại lớn, mọi người trong xe lập tức đều nhìn về phía cô gái, bao gồm cả Tống Triều Dương.

Lúc này cô gái đang tức giận nhìn một người trẻ tuổi hơn hai mươi tuổi ở bên cạnh, trong đôi mắt to tròn ngập tràn sát khí, đúng là rất hung dữ.

Người thanh niên kia mặc một chiếc áo jacket da, tóc nhuộm màu xanh lục rất cá tính, lúc này không những không cảm thấy mắc cỡ, cũng không cảm thấy hổ thẹn, mà là trợn tròn mắt nói: “Kêu gì mà kêu, trong xe nhiều người thế này, chạm vào cô một chút không phải rất bình thường sao.”

Cô gái tức giận nói: “Anh làm vậy mà bình thường à? Mau biến qua một bên.”

“Cô cũng phải để tôi tìm chỗ chứ, tôi cũng không muốn đứng, cô bé, đừng có hung dữ với tôi ở đây, còn hung dữ nữa, tôi sẽ đánh đấy.” Gã đó cũng trừng mắt nhìn cô gái.

Tình hình kiểu này, mọi người không cần nghĩ cũng biết là chuyện gì, chắc chắn là gã kia thừa cơ sàm sỡ, nhưng cô gái rất đáo để, gặp việc này căn bản không chịu nhẫn nhịn như những cô gái bình thường khác.

Tống Triều Dương khẽ kéo cô gái nói: “Hai chúng ta đổi chỗ.”

Cô gái kia liền quay đầu lại nhìn Tống Triều Dương, gật đầu ngay và nói với Tống Triều Dương: “Cám ơn chú!”

Tống Triều Dương mỉm cười, đúng là đã được gọi là chú rồi, tay đặt lên vai cô gái, cô gái cũng không biết thế nào, đã đổi chỗ trong xe bus đông đúc.

Hiện giờ Tống Triều Dương trở thành ngồi giữa cô gái và người thanh niên tóc xanh kia, gã ta cũng không có cách nào ra tay với cô gái nữa.

Người trên xe vẫn nhiều như vậy, Tống Triều Dương vẫn có tiếp xúc cơ thể với cô gái, có điều Tống Triều Dương là vai chạm vào lưng cô gái, vì thế cô gái này mới không cho rằng Tống Triều Dương đang sàm sỡ mình, lại còn quay đầu lại mỉm cười với Tống Triều Dương, nụ cười của cô gái rất xinh đẹp.

Ngồi bốn bến, Tống Triều Dương chuẩn bị xuống xe, cô gái này cũng nhích về phía sau, hai người chắc là xuống cùng bến, Tống Triều Dương biết phía sau công ty có một trường cấp ba, cô gái này chắc là học sinh của trường cấp ba đó.

Tống Triều Dương còn nhân tiện giúp cô gái xuống xe.

“Cám ơn chú, chú cũng xuống xe ở đây à?” Cô gái xuống xe không đi ngay mà mỉm cười nói chuyện với Tống Triều Dương.

Tống Triều Dương chỉ vào tòa nhà công ty trước mặt nói: “Tôi làm việc ở đây.”

“Cháu học ở trường Trung học Phổ thông số 4 phía sau, xin giới thiệu, cháu là Sở Yến Yến.” Vừa nói vừa giơ bàn tay ngọc ngà về phía Tống Triều Dương.

Tống Triều Dương cảm thấy hơi buồn cười, con gái hiện giờ đều giống như người lớn vậy, giơ tay bắt tay với cô nói: “Tôi là Tống Triều Dương.”

Cậu quên mất bản thân mình cũng chưa tới hai mươi tuổi.

“Hi hi, chúng ta đã quen biết rồi, chú mấy giờ tan làm?”

“Làm gì vậy?”

“Tan làm chúng ta cùng về, cháu sẽ đi cùng xe với chú, cháu không muốn để người khác sàm sỡ, chú vừa hay có thể bảo vệ cháu.”

Tống Triều Dương không nhịn nổi cười, nói: “Được thôi, năm giờ tôi tan làm, thông thường thì khoảng năm giờ mười sẽ ra khỏi công ty.”

“Vậy chúng ta cũng giống nhau, bốn giờ năm mươi cháu tan học, cháu sẽ đợi chú một lát, chúng ta có nói trước rồi đấy nhé, chú không được gạt cháu đâu đấy nhé.”

Tống Triều Dương cười nói: “Không đâu, tôi tan làm thường thì sẽ không có việc gì cả mà về thẳng nhà.”

Sở Yến Yến cười giòn tan, xua tay với Tống Triều Dương rồi chạy về phía trước, có điều chạy hai bước lại chạy ngược trở lại nói: “Chú, đưa điện thoại cho cháu mượn.”

Tống Triều Dương biết đây là Sở Yến Yến muốn xin số điện thoại của cậu, liền đưa điện thoại cho cô. Sở Yến Yến dùng điện thoại của Tống Triều
Dương nhấn một dãy số, một lát sau, trên người cô vang lên tiếng nhạc điện thoại, lúc này mới trả lại điện thoại cho Tống Triều Dương, cười nói: “Chú, nhớ lưu số điện thoại của cháu lại, đừng để khi cháu gọi điện cho chú, chú không biết cháu là ai.”

“Được.” Tống Triều Dương mỉm cười đáp lời, xua tay với Sở Yến Yến, Sở Yếu Yến liền vui mừng chạy tới trường học.

Người trẻ tuổi thật tuyệt, Tống Triều Dương cũng từng có cuộc sống vô lo vô nghĩ như vậy, nhưng cuộc sống đó đã một đi không trở lại, nhìn Sở Yến Yến, lại khơi dậy hồi ức của Tống Triều Dương, tâm trạng cậu dường như cũng lập tức trở nên nhẹ nhõm hơn nhiều.

Phòng hành chính dường như không có việc gì lớn, nhưng việc nhỏ thì không ngớt, Tống Triều Dương hôm nay cũng không rảnh rỗi, bận tới bận lui, bản thân cậu cũng không biết mình bận rộn điều gì, có điều đối với Tống Triều Dương mà nói, cuộc sống bận rộn cũng không tệ.

Giữa chừng Mễ Đóa Đóa vẫn luôn lo lắng Triệu Định An sẽ gây sự với Tống Triều Dương, nhưng cả ngày hôm nay, Triệu Định An không hề xuất hiện ở công ty.

Hôm nay là thứ sáu, nhưng vì nghỉ bù Tết, ngày mai vẫn không được nghỉ, mọi người ngày mai vẫn phải đi làm, làm liên tục hai tuần như vậy cũng khiến người ta cảm thấy có phần mệt mỏi, nhưng Tống Triều Dương vẫn cảm giác không tệ, đi làm chí ít sẽ thấy cuộc sống phong phú, cuối tuần thực ra một mình cậu cũng không có việc gì.

Tan làm, Tống Triều Dương chậm rãi ra khỏi công ty thì nhìn thấy Sở Yến Yến đang đi tới đi lui ở ngoài cửa công ty, mắt vẫn nhìn vào trong công ty, bảo vệ ở cửa thi thoảng lại liếc nhìn lên người Sở Yến Yến, cô gái xinh đẹp thế này, đối với đàn ông độc thân mà nói, vẫn có chút hấp dẫn, ngoài ra họ cũng rất tò mò, cô gái xinh đẹp thế này rốt cuộc đang đợi ai.

“Chú!” Sở Yến Yến nhìn thấy Tống Triều Dương, lập tức dừng bước, vừa vẫy tay vừa gọi.

Tống Triều Dương đã quên mất việc Sở Yến Yến đợi mình, mỉm cười bước ra, có điều khi tới cửa liền bị một anh bảo vệ quen biết chặn lại, kéo cánh tay Tống Triều Dương khẽ nói: “Triều Dương, cô gái này có quan hệ gì với cậu vậy?”

“Không có quan hệ gì cả, vừa mới quen!” Tống Triều Dương trả lời đại.

Anh bảo vệ kia lập tức trợn tròn mắt, nói: “Khiếp, Triều Dương, cậu càng ngày càng lợi hại rồi đây, cưa được một cô em loli!”

Tống Triều Dương mặt đen như đít nồi nói: “Nói linh tinh gì vậy, tôi là người cầm thú vậy sao?”

“Cậu chính là vậy đó.” Anh bảo vệ lập tức gật mạnh đầu, sau đó lại nhìn Sở Yến Yến, vẻ mặt ngưỡng mộ.

Tống Triều Dương không biết nói sao, bỏ mặc anh bảo vệ, đi thẳng về phía Sở Yến Yến nói: “Cô đợi tôi thật đấy à?”

“Đương nhiên rồi, có vệ sỹ như chú, tại sao cháu không dùng chứ?” Nói xong Sở Yến Yến liền cười giòn tan.

Tống Triều Dương lắc đầu nói: “Thật không ngờ tôi còn phải làm vệ sỹ cho một cô bé.” Nghĩ người mà đời này mình bảo vệ đúng là không ít, và cũng từng bảo vệ cô gái tuổi chừng Sở Yến Yến, nhưng người tự tỏ ra thân thiết với cậu thế này, cô là người đầu tiên.v

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện