Điệp Viên Kỳ Quái

Nấu cơm


trước sau

Hai người kề vai đi về phía bến xe bus, Sở Yến Yên nghiêng đầu nói: “Chú ơi, chú mới tới công ty này làm phải không?”

“Gần như vậy!”

“Chả trách trước đây chưa nhìn thấy chú bao giờ, vậy xem ra chú chắc chắn không phải quản lý cao cấp gì rồi, chỉ là một nhân viên bình thường.”

“Đúng vậy, cô thấy có quản lý cao cấp nào đi xe bus không, ai mà chả có xe riêng của mình.”

“Hì hì, quản lý cao cấp thì cũng phải bắt đầu làm từ nhân viên, cháu tin rằng sớm muộn gì cũng có một ngày chủ trở thành quản lý cao cấp.”

Tống Triều Dương bất giác bật cười nói: “Tôi không hề tự tin với bản thân mình, từ đâu mà cô có lòng tin với tôi như vậy?”

“Điều này rất đơn giản, chú thích giúp đỡ người khác, chắc chắn sẽ được lãnh đạo khen ngợi.”

“Không đâu, lãnh đạo của chúng tôi không mấy khen ngợi tôi!”

“Vậy là họ không tinh tường, hừm, đợi sau này cháu mở công ty, cháu nhất định sẽ để chú làm tổng giám đốc!”

Tống Triều Dương cười ha ha nói: “Được thôi, tôi đợi tới ngày đó, hi vọng đừng để tôi đợi tới bạc đầu.”

“Hi hi…” Sở Yến Yến tinh nghịch lè lưỡi, nói: “Nói cũng đúng, cháu sau này còn không biết tìm việc gì nữa.”

Lúc này là giờ tan tầm cao điểm, người đi xe bus rất đông, có điều có Tống Triều Dương bảo vệ, Sở Yến Yến dễ dàng chen lên được xe bus, hai người chen tới vị trí ở phía sau một chút, chỗ này không đông đúc cho lắm, Sở Yến Yến đối diện với Tống Triều Dương, nói chuyện với cậu.

“Chú ơi, cháu thấy có chú đi xe bus cùng, cháu thoải mái hơn rất nhiều, người khác không chen lấn vào cháu, những ông chú thô tục kia cũng không sàm sỡ được.”

Một câu nói của Sở Yến Yến khiến mấy người đàn ông xung quanh đều vã mồ hôi, họ đều là những người thuộc hàng chú bác, khi chen lên xe bus tranh thủ sàm sỡ cũng là điều bình thường, vì thế nghe cứ như Sở Yến Yến đang nói họ vậy.

Tống Triều Dương mỉm cười nói: “Không chừng hai ngày nữa tôi sẽ không đi xe bus nữa?”

“Tại sao? Chú lại nhảy việc sao?”

“Không phải, tôi sắp dọn nhà.”

“Không phải đấy chứ, chú thật khiến cháu thất vọng, đang yên đang lành chú dọn nhà làm gì.”

“Ha ha, hiện giờ tôi chỉ là ở nhờ nhà bạn, bản thân mình cũng phải có chỗ ở mới được.”

Sở Yến Yến bĩu môi xinh đẹp nói: “Vậy chú thuê một căn ở gần đây, ở đâu mà chẳng phải thuê nhà?”

Tống Triều Dương lắc đầu, nói: “Nhà tôi đã xem xong rồi, tiền đặt cọc cũng giao rồi.”

“Chú xấu xa, không tốt bụng chút nào cả.” Sở Yến Yến đá Tống Triều Dương, vô cùng tức giận.

Tống Triều Dương cảm thấy rất thú vị, nói: “Có điều sau này cô cũng có thể tìm tôi chơi, nhưng không thể nào cùng đi chung một chuyến xe bus được rồi.”

“Hừm, không chơi với chú nữa.” Sở Yến Yến bĩu môi quay đầu đi, làm lơ Tống Triều Dương thật.

Tống Triều Dương cũng không dỗ dành Sở Yến Yến, cô gái này chẳng qua chỉ là một người khách qua đường trong cuộc đời cậu, và căn bản cũng không hề có giao tình gì, có thể giúp cô ấy hai lần cũng chỉ là nhân tiện giúp đỡ mà thôi.

Xe bus nhanh chóng tới trạm dừng, Tống Triều Dương và Sở Yến Yến đều xuống xe, Sở Yến Yến vốn đang tức giận hậm hực lúc này lại nói với Tống Triều Dương: “Chú, chú sống ở đâu.”

Tống Triều Dương chỉ về khu chung cư Anh Luân Hoa Phủ nói: “Tôi tạm thời sống ở đây.”

Sở Yến Yến lập tức kêu lên: “Woa, đó là nơi người có tiền sống.”

Tống Triều Dương cười ha ha nói: “Đó là nhà của bạn tôi, đâu phải nhà của tôi.”

Sở Yến Yến ngưỡng mộ nói: “Cháu cũng muốn sống ở khu chung cư cao cấp thế này, đáng tiếc nhà cháu không có tiền, chỉ có thể sống ở bên kia thôi.” Nói xong liền chỉ về khu chung cư nhỏ phía đối diện.

Khu chung cư đó nhìn có vẻ cũ, so với khu chung cư cao cấp như Anh Luân Hoa Phủ, đúng là thấp hơn hẳn mấy cấp bậc, và một cô gái ngày ngày chen chúc trên xe bus, rõ ràng không phải
là một gia đình đặc biệt giàu có.

“Rồi cũng sẽ có cơ hội, cô vẫn còn nhỏ, sau này dựa vào sự nỗ lực của bản thân, kiếm được tiền là có thể mua được biệt thự, sống ở khu chung cư tốt hơn nơi này.”

Sở Yến Yến bĩu môi nói: “Chú nói thì dễ lắm, chú lớn từng này rồi chẳng phải vẫn phải đi thuê nhà đó sao, aizz, xem ra cháu chỉ có thể tìm gả cho người giàu có thôi, như vậy cháu sẽ có thể không cần nỗ lực mà vẫn kiếm được rất nhiều tiền.”

Tống Triều Dương lập tức không biết nói sao, con gái bây giờ trong đầu toàn nghĩ những gì vậy, Sở Yến Yến mới bao nhiêu tuổi, sao lại thực tế tới vậy, khiến cậu có chút khó chấp nhận.

“Ha ha, cháu vẫn còn nhỏ, vẫn không cần vội, tạm biệt chú nhé, hẹn mai gặp lại!” Sở Yến Yến vẫy tay với Tống Triều Dương, sau đó vui vẻ chạy vào khu chung cư đối diện.

Tống Triều Dương lắc đầu cũng đi về phía cửa khu chung cư, tối qua Trần Tú Như đã đưa cho cậu thẻ cư dân của khu chung cư này, ngoài ra còn có chìa khóa nhà, vì thế không cần Trần Tú Như, hiện giờ cậu cũng có thể tự do ra vào khu chung cư này.

Về tới nhà của Trần Tú Như, Trần Tú Như vẫn chưa về, Tống Triều Dương thay đồ, bước vào bếp xem xét, bên trong không hề có thứ gì có thể nấu ăn, cậu bất giác lắc đầu, xem ra Trần Tú Như thực sự không phải là người biết sống, không biết cô ở nhà thì sẽ ăn gì.

Có điều cũng may có gạo, Tống Triều Dương liền lấy gạo nấu cơm, chuẩn bị ra ngoài mua chút thức ăn thì điện thoại đổ chuông, số điện thoại là của Trần Tú Nhiên, cô gái này rõ ràng vẫn chưa từ bỏ ý định.

“Anh rể, anh đang làm gì vậy?”

Ở nhà Trần Tú Như, Tống Triều Dương hoàn toàn có thể thoải mái đối phó với Trần Tú Nhiên, nói: “Anh vừa nấu cơm, đang định ra ngoài mua thức ăn.”

“A, em muốn ăn cơm anh rể nấu, cơm mẹ nấu ăn chán quá!”

“Lời này tốt nhất em đừng để dì nghe thấy, nếu không sau này em sẽ đừng hòng được ăn cơm nhà, ờ, chị em về rồi, thức ăn cũng mua rồi, không cần anh ra ngoài nữa.” Trong lúc nói chuyện, Trần Tú Như liền xách vài món đồ ăn về, Tống Triều Dương liền nói với Trần Tú Nhiên: “Em nói chuyện với chị gái em, anh đi nấu cơm.”

Cầm đồ ăn Trần Tú Như xách về, sau đó lại đưa điện thoại cho Trần Tú Như, Tống Triều Dương đi thẳng vào bếp, sau đó liền nghe thấy Trần Tú Như bực bội nói vài câu sau đó cúp máy.

“Con bé chết tiệt này, thật khiến người ta đau đầu.” Trần Tú Như thay đồ, bước tới cửa nhà bếp.

Tống Triều Dương vừa nhanh chóng thái rau vừa nói: “Chắc thêm một lần nữa cô ấy sẽ có thể từ bỏ ý định.”

Trần Tú Như gật đầu nói: “Tôi cảm thấy chắc cũng tạm rồi.” Sau đó lại nhìn Tống Triều Dương đang thái rau ở đó, cũng không thể không khen ngợi tài nghệ dùng dao của Tống Triều Dương, chả trách ở nhà ba mẹ, Trần Tú Nhiên đặc biệt rất thích nhìn Tống Triều Dương nấu ăn.

Để Trần Tú Như nhìn không hề thoải mái như để Trần Tú Nhiên nhìn, và lại còn có một loại áp lực không rõ, Tống Triều Dương dừng lại nói: “Được rồi… Cô ở đây tôi thấy không thoải mái, cô làm gì thì cứ đi làm đi, tôi nấu xong sẽ gọi cô.”

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện