Sự cảm kích này đã trở thành một sự yêu mến, một tình yêu. Chỉ một đêm đó thôi mà Tô Vãn Trinh đã chẳng cách nào quên được Tống Triều Dương, cô biết là mình đã thực sự yêu Tiểu Tống này mất rồi.
Tô Vãn Trinh là một cô gái rất câu nệ, bình thường cô rất chú ý khi tiếp xúc với nam sinh, nhưng khi ở cạnh Tống Triều Dương thì cô lại to gan muốn ở cùng cậu, điều này khiến cô nghĩ thôi cũng đỏ mặt, nhưng ý niệm này vẫn luôn thôi thúc nên đêm nay cô vẫn to gan muốn ở lại.
Tống Triều Dương không tiếp lời cô khiến cô có chút hụt hẫng, nhưng lại cũng khiến cô bớt lo lắng đi rất nhiều. Nếu cô nói ra mà Tống Triều Dương lại từ chối thì quả thực cô không biết nên làm thế nào nữa, bây giờ cô cũng chỉ khẽ kể cho Tống Triều Dương về những chuyện ở trường đại học.
Có điều Tô Vãn Trinh khi ở trường ngoài học hành ra thì dường như không tham gia bất cứ hoạt động nào hết, vậy nên đời sống đại học mà Tô Vãn Trinh nói ra lại chẳng mấy đặc sắc.
Nói một hồi, Tô Vãn Trinh đứng lên rải chăn ra, bật đệm sưởi. Cô đan các ngón tay vào nhau rồi lí nha lí nhí nói: “Tiểu Tống à, hôm nay anh đã vất vả cả ngày rồi, vẫn nên… ngủ sớm thì hơn.”
Trong lòng Tống Triều Dương nóng rực, a đầu này lẽ nào không biết là cô như vậy quyến rũ người ta tới nhường nào sao.
Tống Triều Dương lắc lắc đầu để cho tâm trạng mình bình tĩnh lại, cậu nói: “Được, ngủ thôi.”
Tô Vãn Trinh đáp lại nhưng vẫn đứng im tại chỗ, ngượng nghịu. Tuy ở lại đây là do cô đề nghị nhưng đến lúc ngủ thật thì cô lại căng thẳng tưởng chết. Lần này khác với lần trước, lần trước hoàn toàn là vì muốn báo ơn, hoặc có thể nói là cô có suy nghĩ bán thân nên luôn có cảm xúc sợ hãi về chuyện đó.
Nhưng lần này tâm trạng của cô lại không đơn giản như là báo ơn nữa rồi, thật sự cô không biết là tiếp theo sẽ diễn biến như thế nào.
Tống Triều Dương thấy Tô Vãn Trinh đứng im thì biết ngay la cô đang vô cùng căng thẳng, cậu bất giác thấy buồn cười rồi vỗ vỗ vào vai cô: “Mau ngủ thôi, đừng suy nghĩ linh tinh nữa.”
“Ừm!” Tô Vãn Trinh khẽ đáp lại rồi nghiến răng chậm rãi cởi áo khoác ra.
“Được rồi, đừng xấu hổ nữa, tôi đi tắt đèn đây, cô cởi ở trên giường ấy.” Tống Triều Dương nói xong liền đi tắt đèn, căn phòng lập tức trở nên tối om.
Sau đó quả nhiên cậu nghe thấy tiếng Tô Vãn Trinh cởi đồ, hơn nữa còn nhanh hơn rất nhiều: “Tiểu Tống… tôi… tôi cởi xong rồi.”
Tống Triều Dương đáp lại rồi cũng đi tới bên giường, cậu cởi mấy lớp áo ngoài ra, mặc mỗi áo lót và quần lên giường.
Tô vãn Trinh vẫn giống ngày hôm đó, cô nằm thẳng, hơi thở dồn dập, hơn nữa dường như còn căng thẳng hơn cả đêm hôm ấy, thậm chí Tống Triều Dương còn cảm nhận được là cơ thể cô đang run lên. Đây không phải là sợ hãi, dường như a đầu này đang hạ quyết tâm gì đó.
Tống Triều Dương không dám để cô ra quyết định gì cả, như vậy thì cậu sẽ rất bị động, hơn nữa còn dễ làm tổn thưởng trái tim của người con gái yếu đuối này. Vậy nên cậu duỗi cánh tay luồn qua cổ của Tô Vãn Trinh nói: “Được rồi, tôi ôm cô ngủ, ngủ một giấc thật ngon đi, ngày mai lại là một ngày mới.”
Tô Vãn Trinh khẽ nằm nghiêng người dựa vào lòng của Tống Triều Dương nhưng cơ thể cô lại cương cứng lên, cô hoàn toàn không biết là mình nên để tay ở đâu.”
Tống Triều Dương cũng nằm quay người lại, cậu đặt cánh tay kia lên lưng của Tô Vãn Trinh, khẽ vỗ vỗ mấy cái rồi dịu dàng nói: “Ngủ thôi.”
Nghe thấy hai tiếng này, Tô Vãn Trinh lập tức thả lỏng. Lúc này trong lòng cô cũng không nghĩ ngợi gì nữa, bây giờ cô tựa như đang nằm trong vòng ôm của cha vậy, vừa yên tâm lại vừa ấm áp,
tuy rằng cô rất ít có được cảm giác này.
Nhắm mắt lại, nghe thấy nhịp tim đều đều của Tống Triều Dương, cảm nhận hơi ấm toát ra từ Tống Triều Dương, và còn cả mùi thuốc lá nhè nhẹ trên người cậu nữa, Tô Vãn Trinh liền ngủ rất nhanh, hơn nữa còn ngủ rất ngon, giấc ngủ vô cùng ngọt ngào.
Đêm nay Tống Triều Dương lại cảm thấy có chút khúc mắc. Ôm một cô gái xinh đẹp như vậy ngủ mà không có suy nghĩ gì thì cậu đúng không phải là đàn ông nữa rồi. May mà cậu từng trải qua rèn luyện nên khả năng tự kiềm chế rất mạnh, cuối cùng cậu đã ép được mình ngủ thiếp đi.
Ngày hôm sau khi Tống Triều Dương tỉnh dậy, cậu còn chưa kịp mở mắt ra thì đã cảm nhận được Tô Vãn Trinh nằm trong lòng đang nhìn mình chăm chú rồi, hơn nữa khi mí mắt của cậu khẽ động đậy thì đôi mắt của Tô Vãn Trinh lập tức nhắm lại, thế nhưng hơi thở không đều của cô lại bán đứng cô.
Tống Triều Dương khẽ cười rồi nói: “Sớm như vậy mà đã tỉnh rồi à.”
Tô Vãn Trinh liền đỏ bừng cả hai tai, cô mở mắt ra nhưng khuôn mặt lại vùi vào lồng ngực của Tống Triều Dương, cô ngượng nghịu nói: “Tiểu Tống, anh cũng tỉnh rồi à?”
Tống Triều Dương vỗ vỗ vào lưng của Tô Vãn Trinh: “Bị cô nhìn như vậy sao tôi có thể ngủ được chứ.”
“Xin lỗi, xin lỗi, tôi không định làm anh tỉnh giấc đâu.” Tô Vãn Trinh lập tức hoảng hốt.
“A đầu ngốc, tôi có trách gì cô đâu, bây giờ vẫn sớm, có thể ngủ thêm một lúc nữa.” Bây giờ vẫn chưa tới sáu giờ ba mươi, Tống Triều Dương quả thực không muốn dậy. Cảm giác mềm mại này có sức hấp dẫn không nhỏ với cậu. Kể cả không làm gì nhưng ôm một Tô Vãn Trinh mềm mại và thơm ngát như ngọc thế này thì cậu có chút lưu luyến cũng là lẽ thường.
Tô Vãn Trinh lúc này nào có thể ngủ tiếp được. Quả thực là không nói ra hết được cái cảm giác dễ chịu khi nằm trong lòng của Tống Triều Dương. Ban nãy tuy hơi ngại ngùng nhưng ngủ cả đêm với Tống Triều Dương rồi nên cái gan của cô cũng lớn hẳn lên. Cô nghểnh đầu lên nhìn Tống Triều Dương rồi khẽ hỏi: “Tiểu Tống, tôi có thể nói chuyện với anh không?”
“Được chứ.” Tống Triều Dương lại mở mắt ra, khuôn mặt của Tô Vãn Trinh ở gần sát sạt.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tô Vãn Trinh đỏ bừng lên, cô nói: “Tiểu Tống à, tôi nghe bạn học nói, nam sinh… đều rất kích động, tại sao anh lại không kích động?”
Tống Triều Dương quả thực chẳng ngờ là Tô Vãn Trinh lại hỏi ra được câu này. Cậu mỉm cười nói: “Khi còn trẻ thì ai cũng kích động hết, có điều tôi đã lớn như này rồi nên cũng chẳng kích động như vậy nữa.”
“Không đúng, anh mới hai mươi sáu tuổi, hơn tôi có sáu tuổi thôi, cơ bản vẫn là người trẻ tuổi chứ có phải ông chú mấy chục tuổi đâu.”
Tống Triều Dương có thể cảm nhận được sự nghiêm túc của Tô Vãn Trinh, lúc này cậu cũng nhìn vào mắt cô nói: “Có lẽ là kinh nghiệm của mỗi người khác nhau nên cách suy nghĩ cũng khác nhau. Có rất nhiều người làm việc cơ bản là không nghĩ tới hậu quả nhưng tôi làm chuyện gì cũng đều suy nghĩ đến hậu quả.