Tô Vãn Trinh cắn nhẹ môi, nói rằng: “Nhưng tôi… cũng đâu bắt anh chịu trách nhiệm.”
Tống Triều Dương xoa đầu Tô Vãn Trinh, yêu thương bảo rằng: “Cô sẽ không để tôi chịu trách nhiệm, nhưng tôi có vượt qua được cửa ải tâm lý của chính mình không? Tôi có thể nói cho cô biết, Tiểu Tống của cô cũng chẳng phải là loại người tốt lành gì, những năm nay, phụ nữ phát sinh quan hệ với tôi, bản thân tôi cũng chẳng nhớ xuể, nhưng tôi chưa bao giờ chịu trách nhiệm.”
“Ơ? Không đâu, Tiểu Tống anh đừng gạt tôi, tôi đã ngủ cùng anh hai đêm nay rồi, nhưng anh chẳng những không làm chuyện đó với tôi, ngay cả… mò mẫm cũng chẳng có.”
Tống Triều Dương liền đổ mồ hôi trộm, đáp rằng: “Đương nhiên tôi không thể chạm vào người cô, cô trong trắng như vậy, còn tôi là một tên lãng tử, nếu thật sự tôi xảy ra quan hệ với cô, thì tôi sẽ nhớ nhung cô, nhưng tôi lại không muốn trói chặt cuộc đời tôi vào một người phụ nữ sớm như thế, nên tôi không làm đó thôi.”
“Tiểu Tống, anh… anh có phải định nói… anh cũng có chút thích tôi?” Tô Vãn Trinh trợn tròn đôi mắt, tràn ngập sự e thẹn và chờ mong.
Rốt cuộc Tống Triều Dương chịu không nổi ánh mắt ngây thơ ấy, trả lời rằng: “Đúng vậy, tôi đích thực có chút thích cô, nhưng chỉ là yêu thích, chứ không phải yêu, Vãn Trinh, đừng bao giờ yêu tôi, điều này chắc chắn sẽ khiến cô bị tổn thương, nếu cô xem tôi là bạn bè, thì tôi không ý kiến, cô có hiểu không?”
Đáy mắt Tô Vãn Trinh lóe lên một tia thất vọng, nhưng lập tức nở nụ cười ngọt ngào, trả lời rằng: “Tiểu Tống, tôi hiểu, tôi sẽ không làm phiền anh, anh muốn làm gì thì làm nấy, chỉ là vào cuối tuần, anh có thể để tôi giặt giữ các thứ giúp anh, tôi chỉ là muốn làm việc gì đó cho anh mà thôi.”
Chỉ một yêu cầu đơn giản như vậy, Tống Triều Dương còn có thể từ chối gì nữa, mỉm cười xoa đầu Tô Vãn Trinh, dùng sức ôm nhẹ Tô Vãn Trinh, nói rằng: “Công việc tốt như vậy, tôi còn có lý do để từ chối sao?”
Tô Vãn Trinh liền vui mừng ôm chặt Tống Triều Dương, dịu giọng đáp: “Tiểu Tống, anh thật tốt.”
Trong lòng Tống Triều Dương tràn đầy sự ấm áp, bản thân chẳng qua đồng ý một yêu cầu đơn giản của Tô Vãn Trinh, Tô Vãn Trinh lại mừng rỡ như thế, Tô Vãn Trinh thật là một cô gái tốt bụng, nếu không phải… Tô Vãn Trinh thật sự là một bạn đời lý tưởng.
Nghĩ đến nút thắt trong lòng mình, Tống Triều Dương than nhẹ một hơi, nút thắt này cũng chẳng biết đến khi nào mới gỡ được.
Hai người cứ thế tựa vào nhau nửa tiếng đồng hồ, Tống Triều Dương mới rời khỏi giường, Tô Vãn Trinh vẫn như lần trước, phục vụ Tống Triều Dương mặc quần áo, sau đó mới mặc đồ cho mình, và khi cô mặc đồ buổi sáng sớm thoải mái vô cùng, rất tự nhiên khoác từng món vào, chẳng thèm né ánh nhìn của Tống Triều Dương.
Ăn mặc chỉnh tề, Tô Vãn Trinh lấy nước rửa mặt cho Tống Triều Dương, bóp kem đánh răng, khi Tống Triều Dương đánh răng, đột nhiên cô nhỏ tiếng hỏi: “Tiểu Tống, anh có cảm thấy tôi hạ tiện lắm không? Một cô gái, chẳng có tí dè dặt gì cả?”
Tống Triều Dương lấy bàn chải đánh răng ra khỏi miệng, đáp rằng: “Nha đầu ngốc nghếch, trong lòng tôi, cô thuần khiết như bông tuyết trắng vậy.”
“Nhưng tôi…”
“Không có nhưng nhị gì cả, Tiểu Tống hiểu rõ trong lòng.”
Tô Vãn Trinh lại một lần nữa nở nụ cười ngọt ngào, ôm eo Tống Triều Dương từ phía sau, mặt chạm nhẹ vào lưng của Tống Triều Dương, nhẹ giọng bảo rằng: “Tiểu Tống, anh thật tốt.”
Tống Triều Dương vỗ tay Tô Vãn Trinh, cười đáp: “Được rồi, ôm cả đêm, vẫn chưa ôm đủ hay sao.”
“Thì ôm chưa đủ mà, tôi muốn ôm Tiểu Tống, chẳng biết phải bao lâu nữa.”
“Được rồi được rồi, vậy cô cứ ôm đi.” Tống Triều Dương lắc đầu, để “gấu túi” ôm lấy lưng, tiếp tục công việc đánh răng.
Tống Triều Dương dùng
cơm trưa ở đây xong, Tô Vãn Trinh mới luyến tiếc không nguôi rời khỏi nơi này, bộ dạng không nỡ kia, khiến người trong nhà kho nhìn thấy cũng phải đau lòng.
“Quản đốc Tống à, cô gái này đối xử với cậu thật tốt.” Đổng Phương Dân dõi nhìn bóng lưng đi xa của Tô Vãn Trinh, đôi mắt chớp si mê không nỡ, ngưỡng mộ thốt ra một câu.
Tống Triều Dương cười nhẹ một tiếng, nói rằng: “Ừ, đích thật không tệ.”
Đổng Phương Dân nói tiếp: “Tôi bảo này quản đốc Tống, tôi cảm thấy cô gái này thật phù hợp lấy về làm vợ, dịu dàng chu đáo, và còn giỏi giang, ngoại hình lại xinh đẹp, vốn chẳng có khuyết điểm gì cả.”
Tống Triều Dương đương nhiên cũng hiểu rõ, nhưng mình lại không phải là người có phước phận, sau này Tô Vãn Trinh cần tìm bạn trai, Tống Triều Dương thật sự cần xem hộ, cô gái này một khi đối xử tốt với ai, nhất định sẽ toàn tâm toàn ý, nhưng nếu gặp phải một người không biết yêu thương cô, e rằng cả đời Tô Vãn Trinh sẽ phải sống trong đau khổ.
Bất chợt, Tống Triều Dương cũng vô cùng quan tâm đến Tô Vãn Trinh.
Thứ hai, quản đốc của kho xưởng trở về, Tống Triều Dương làm thủ tục bàn giao với anh ta, đối phương lại một phen cảm tạ, phải mời bằng được Tống Triều Dương tối nay đi ăn mừng, nhưng Tống Triều Dương từ chối, bởi vì sáng nay Trần Tú Như gọi điện cho cậu, bảo cậu sau khi kết thúc công việc ở đây, trở về nhà cô một chuyến.
Tuy hiện giờ Tống Triều Dương không cần giả làm người yêu của Trần Tú Như nữa, nhưng lần trước mượn tiền Trần Tú Như, Trần Tú Như rất hào sảng cho cậu mượn, nên Trần Tú Như tìm cậu, cậu cũng chẳng có lý do để từ chối, và vừa đúng lúc trả nợ cho cô, có vay có trả, vay thêm không khó, Tống Triều Dương cũng chẳng biết bắt đầu từ khi nào mình cần tiền gấp gáp thế kia, có bệ đỡ như Trần Tú Như, đương nhiên không nên đắc tội vẫn hơn.
Tống Triều Dương trở về nhà trước, thay đổi quần áo, lúc này cách giờ tan tầm vẫn còn một khoảng thời gian, Tống Triều Dương nghỉ ngơi tại nhà một lát, bốn giờ rưỡi nhận điện thoại của Trần Tú Như, dặn cậu đợi cô ở nhà cô.
Tống Triều Dương không rõ Trần Tú Như định làm gì, nhưng vẫn trực tiếp đến nhà Trần Tú Như, Trần Tú Như vẫn chưa về, tuy Tống Triều Dương có thể dễ dàng mở cửa phòng của Trần Tú Như, nhưng đi vào như vậy thì thật không thỏa đáng cho lắm, cậu thật không muốn ai cũng nghĩ cậu là người có thể tùy tiện vào nhà của người khác, điều đó đối với người khác mà nói, thật tình không có cảm giác an toàn.
Chưa đầy hai mươi phút, Trần Tú Như trở về, vừa rút chìa khóa mở cửa, vừa nói rằng: “Tối nay cậu cùng tôi đi tham dự một bữa yến tiệc.”
Tống Triều Dương đi theo Trần Tú Như vào trong, hỏi rằng: “Tham dự yến tiệc, dùng thân phận gì?”
Trần Tú Như vừa đi vào phòng ngủ, vừa nói: “Tài xế.”
Tống Triều Dương thở phào một hơi, nếu bắt cậu dùng thân phận bạn trai, vậy thì hơi phiền phức, làm tài xế đơn giản hơn nhiều.