"Tôi biết, nhưng thực sự là tôi quá hưng phấn. Nếu không uống thêm chút rượu thì tôi e là tối nay cũng chẳng ngủ được. Cậu ở cùng tôi đi, sáng mai cậu gọi tôi dậy là được.”
Tống Triều Dương liếc mắt ngao ngán: “Chị coi tôi là bảo mẫu thật đấy à?”
“Đâu có, đâu có, tôi chẳng có người bạn chân thành nào ở Đồng Giang cả, cậu không ở cùng tôi thì ai đây?”
“Ồ, vậy đúng thật là vinh hạnh của tôi rồi.”
Lúc này xe đã tới khu căn hộ của Trần Tú Như, Tống Triều Dương đánh thẳng xe xuống bãi đỗ xe ở hầm chung cư rồi cậu và Trần Tú Như lên nhà cô, sau đó Trần Tú Như giục Tống Triều Dương đi mua rượu.
TốngTriều Dương bất lực, cậu chỉ đành đi mua một két bia và ít đồ nhắm đem về nhà của Trần Tú Như.
Nhưng Trần Tú Như không uống ngay mà ngồi trước máy tính, cô đang chăm chú xem cái gì đó. Điều này khiến Tống Triều Dương có chút bất lực, a đầu này chẳng phải đòi uống sao, bây giờ lại làm việc rồi.
“Cậu đợi một chút, tôi cảm giác hai chúng ta uống hơi nhạt nhẽo, tôi tìm thêm một người nữa.” Trần Tú Như quay đầu lại cười với Tống Triều Dương.
Sao mà Tống Triều Dương cứ cảm thấy nụ cười này của Trần Tú Như có hàm ý gì đặc biệt vậy nhỉ. Bỗng nhiên cậu giật thót mình, Tống Triều Dương đoán ngay ra là Trần Tú Như tìm ai rồi. Ở Đồng Giang ngoài giám đốc Hà Uyển ra thì chẳng có ai có thể có được sự tín nhiệm của Trần Tú Như và có tư cách uống rượu cùng cô nữa.
Hơn nữa Trần Tú Như vẫn luôn nghi ngờ cậu và Hà Uyển có mối quan hệ gì đó nên mới dùng ánh mắt mờ ám này nhìn cậu.
Nếu lúc này Tống Triều Dương đòi đi thì lại càng chứng thực quan hệ giữa cậu và Hà Uyển. Thế là cậu cũng mỉm cười nói: “Nói hay lắm, vậy để tôi chuẩn bị.”
“Hê hê, cậu tới cổng khu căn hộ đón giám đốc Hà đi, nếu không thì cô ấy không tìm được đây.”
“Ồ, là giám đốc Hà à, được, để tôi đi đón.” Tống Triều Dương không có bất kỳ biểu hiện gì khác thường, cậu đi giày vào rồi ra đón người.
Trần Tú Như lại cảm thấy hơi sửng sốt, vốn dĩ cô tưởng là nói ra cái tên của Hà Uyển thì Tống Triều Dương sẽ có biểu hiện bất thường cơ, ai mà ngờ cái tên này lại bình tĩnh như vậy. Cô nào biết rằng kỹ năng diễn kịch của Tống Triều Dương còn ăn đứt cả diễn viên chuyên nghiệp. Đám diễn viên chyên nghiệp đó diễn là vì kiếm tiền, còn Tống Triều Dương diễn kịch là vì tính mạng của chính bản thân cậu. Dẫu rằng chỉ xảy ra một chút sai sót thôi cũng có thể khiến cậu mất mạng. Kỹ năng diễn được tôi luyện như này, Trần Tú Như nào có thể nhìn ra được.
Khi Tống Triều Dương vừa tới cổng khu căn hộ thì Hà Uyển cũng vừa bước xuống từ chiếc xe taxi. Tống Triều Dương liền qua đó nghênh đón, cậu mỉm cười nói: “Giám đốc Hà, Trần tổng bảo tôi tới đón chị.”
“Tống Triều Dương, sao cậu lại ở đây?” Hà Uyển thất thanh, khuôn mặt cô lộ vẻ không thể tin nổi.
Tống Triều Dương nhún vai nói: “Có nhớ tối hôm đó chị gọi cho tôi, tôi bảo đang ở cùng với Trần tổng không?”
“Hả? Là thật sao?” Hà Uyển lập tức trợn tròn mắt.
“Tất nhiên là thật rồi, trước giờ tôi đâu có lừa người, chỉ là có vài người coi lời nói thật của tôi là giả dối mà thôi.”
Khoé miệng Hà Uyển giật giật, cô khẽ giọng nói: “Vậy cậu là bạn trai của Trần tổng sao?”
“Chị nghĩ sao?” Khuôn mặt Tống Triều Dương nở nụ cười.
“Cái này… theo lý mà nói thì chênh lệch giữa cậu và Trần tổng khá lớn, vì vậy không nên là mối quan hệ đó, thế nhưng cậu… lại ở đây, hình như là thật.”
Hà Uyển lúc này thực sự không hiểu nổi.
Tống Triều Dương cười ha hả: “Đi thôi, lát nữa để Trần tổng nói với chị.”
Hai người đi vào trong khu căn hộ, đi được một đoạn Hà Uyển dè dặt nói: “Vậy chúng ta… Trần tổng không biết phải không?”
“Hê… Chúng ta có chuyện gì sao?”
“Đúng vậy, chúng ta chẳng có chuyện gì hết, chúng ta chỉ là đồng nghiệp bình thường.” Hà Uyển cười
hê hê nhưng lại nguýt Tống Triều Dương một cái. Cái tên này ăn xong chùi mép rồi không chịu nhận nữa kìa.
Có điều cô cũng biết đây là một cách rất tốt, vốn dĩ bản thân cô cũng chẳng định nhắm tới một mối quan hệ mới nữa rồi. Vài lần có duyên làm chuyện đó với Tống Triều Dương cũng chỉ là lầm đường lỡ bước. Mấy hôm nay cô chẳng hề gọi điện cho Tống Triều Dương lấy một cuộc, chính là vì muốn để tâm trạng của mình có thể bình tĩnh lại. Ngoài ra cô còn để bản thân bước ra từ cuộc hôn nhân thất bại lần trước. Mấy hôm nay cô chỉ chuyên tâm làm việc, tâm trạng đã được điều chỉnh lại rất tốt.
Chỉ là vừa nhìn thấy Tống Triều Dương thì cô chẳng tránh được việc nghĩ tới những lần hoan lạc trước đó với cậu. Cô có chút khó chịu với kiểu phóng khoáng này của cậu.
Hai người lên lầu, khi ra ngoài Tống Triều Dương đem theo chìa khoá nên lúc này cậu tự mở cửa luôn. Điều này càng khiến Hà Uyển ngạc nhiên nhìn cậu, nhưng khi vào trong phòng thì cô đã khôi phục lại vẻ bình thường.
“Giám đốc Hà, mau tới đây, tôi có chuyện quan trọng muốn nói với cô.” Trần Tú Như lúc này đã ngồi trên ghế sô pha, trên bàn bày đầy bia và đổ nhắm, cô chào hỏi Hà Uyển.
Hà Uyển thay đôi dép mà Tống Triều Dương lấy cho mình. Cô cảm thấy hơi ngượng nghịu, cái tên Tống Triều Dương này quen thuộc với nhà của Trần Tú Như như vậy, đã vậy lại còn rất tự nhiên, chắc chắn là cậu ta đã ở đây rất lâu rồi.
“Được.” Hà Uyển ngồi xuống cạnh Trần Tú Như. Cô nhìn bia trên bàn rồi nói: “Xem ra hôm nay chắc chắn là Trần tổng có chuyện vui, đây rõ ràng là bữa tiệc chúc mừng mà.”
Trần Tú Như cười khúc khích: “Cũng gần như vậy, hôm nay tôi tham gia một buổi tiệc rượu và đã móc nối được quan hệ với Tô Tri Thu – đệ nhất mỹ nữ Hoa Hạ tới từ Kinh Thành. Ngày mai cô ấy muốn tôi đi chơi Đồng Giang cùng nên tôi tìm cô tới đây để tham mưu xem lộ trình này nên sắp xếp thế nào.
“A? Tô Tri Thu – đệ nhất mỹ nữ Hoa Hạ?” Hà Uyển ngạc nhiên há hốc mồm.
Trần Tú Như mặt mày hớn hở nói: “Chính là cô ấy, bây giờ cô ấy đang ở Đồng Giang, hơn nữa còn định đầu tư ở đây. Đây là một mỏ vàng lớn đấy, nếu có thể hợp tác với cô ấy thì quả thực đúng là một miếng bánh rơi từ trên trời xuống.”
“Trời ạ, đây nào phải là bánh rơi xuống, đây là vàng rơi xuống, đá quý rơi xuống mới đúng.” Hà Uyển kích động tới mức hai mắt phát sáng.
Nhưng Tống Triều Dương lại cảm thấy cạn lời, chẳng phải chỉ là Tô Tri Thu thôi sao, bọn họ có đến mức phải như vậy không. Đàn ông mà có suy nghĩ này còn được, hai bọn họ là phụ nữ thì có gì mà kích động cơ chứ.
“Triều Dương, sao vẫn không mở bia cho chúng tôi?” Trần Tú Như đột nhiên quay đầu qua nhìn Tống Triều Dương trách cứ.
Tống Triều Dương nhếch miệng, cậu mở vài lon bia ra rồi nói: “Tôi nói này, chị đừng có sai khiến người như vậy.”
Trần Tú Như cười khúc khích: “Hôm nay tôi vui mà, cậu phối hợp một chút đi, cùng lắm tôi cho cậu hút thuốc là được chứ gì.”
“Vậy còn được.” Tống Triều Dương lấy một điếu thuốc ra thoải mái nhả khói.