Hà Uyển nhìn hai người họ mà khoé miệng khẽ giật, cô nói với Trần Tú Như: “Trần tổng, hai người là…”
Trần Tú Như cười he he nói: “Không có gì, không cần để ý tới cậu ta, chúng ta cứ nói chuyện của chúng ta.” Cô né tránh không trả lời.
Hà Uyển cũng chẳng hỏi nhiều nữa, cô vừa uống bia vừa nghiên cứu vấn đề lộ trình cho ngày mai. Hai người họ đều không phải người Đồng Giang, nhưng trên máy tính lại có rất nhiều dữ liệu. Trong thời gian Tống Triều Dương đi mua rượu thì Trần Tú Như đã chỉnh lý được hơn một nửa rồi, hiệu suất quả khiến người khác phải kinh ngạc.
Hà Uyển và Trần Tú Như đều thuộc mẫu người cuồng công việc, hễ nhắc tới công việc là hoàn toàn quên hẳn những cái khác, điều này khiến Tống Triều Dương cảm thấy rất vô vị muốn đi ra khỏi đây. Có điều cậu vừa đứng lên thì Trần Tú Như đã nói: “Cậu đi đâu đấy? Tôi và giám đốc Hà uống nhiều rồi, sáng mai cậu còn phải gọi chúng tôi dậy đấy.”
Tống Triều Dương liếc mắt ngao ngán nói: “Hai người không biết đường uống ít đi sao.”
“Thôi đi, không có việc của cậu, chúng tôi muốn uống.”
“Vậy hai người uống đi, tôi đi ngủ.”
“Không được, cậu phải ngồi cùng chúng tôi.”
Tống Triều Dương tức đến mức chán chả buồn nói, Trần Tú Như này hôm nay lại tỏ ra vô cùng ngang ngược, khác hẳn với tính cách bình tĩnh ngày thường của cô.
“Được rồi, đừng trợn mắt nữa, uống với chúng tôi đi.” Trần Tú Như lại còn giơ tay ra kéo Tống Triều Dương ngồi xuống, hơn nữa ngữ khí này… sao mà cảm giác như là đang làm nũng vậy.
Tống Triều Dương nhìn Hà Uyển thì thấy cô đang lườm trộm cậu rồi uống một hớp bia thật lớn.
Tống Triều Dương cầm một lon bia lên nói: “Uống thôi uống thôi, hai người không sợ tôi chuốc say rồi làm gì bất chính sao.”
Trần Tú Như khinh bỉ lườm Tống Triều Dương một cái rồi nói: “Cậu dám sao?”
Tống Triều Dương lập tức trợn mắt lên nói: “Tốt nhất là chị đừng có khích tôi chuyện này, chuyện khác có lẽ tôi không dám làm, nhưng hai đại mỹ nữ say mèm nằm trên giường chắc chắn là tôi dám.”
“Thôi đi, uống bia của cậu đi.” Trần Tú Như nguýt Tống Triều Dương một cái rồi lại bắt đầu bàn chuyện với Hà Uyển.
“Úi, giám đốc Hà, cô sao vậy? Sao mà cứ như người mất hồn thế?” Nói xong Trần Tú Như dừng lại nhìn chằm chằm vào Hà Uyển.
Hà Uyển day day trán rồi nói: “Trần tổng à, tửu lượng của tôi không tốt, tôi cảm thấy hơi chóng mặt, tôi phải đi rửa mặt đây.” Nói xong cô liền đi vào nhà vệ sinh.
Trần Tú Như lúc này cười híp mắt lại nhìn Tống Triều Dương, cô vắt chân hình chữ ngũ rồi khẽ rung chân: “Còn dám nói là không có chuyện gì không?”
Tống Triều Dương cười he he: “Từ bao giờ mà Trần tổng của chúng ta lại thích tám chuyện vậy?”
“Tôi thích đấy, cậu có quản được không? Hay là lát nữa chuốc say giám đốc Hà rồi cho cậu cơ hội?”
Tống Triều Dương há mồm trợn mắt nhìn Trần Tú Như rồi cười khổ: “Tôi vốn tưởng là hai chị em chị có sự khác biệt rất lớn, bây giờ tôi mới biết là hai người vốn dĩ là y hệt nhau, chẳng qua chị kìm nén cái bản tính xuống mà thôi.”
Trần Tú Như cười giễu cợt: “Bây giờ cậu mới biết à, vẫn chưa muộn đâu.”
Lúc này Hà Uyển bước ra khỏi nhà vệ sinh, cô trông thấy hai người họ đùa cợt với nhau như vậy mà trong lòng cảm thấy hơi chua cay. Có điều tâm trạng của cô đã hồi phục lại rồi, cô cười nói với Trần Tú Như: “Trần tổng à, cô đừng có tình tứ với Tống Triều Dương nữa có được không, cô phải thông cảm với người phụ nữ vừa ly hôn như tôi đây chứ.”
Câu nói này khiến Trần Tú Như cảm thấy bối rối, cô vội nói: “Cô đừng hiểu nhầm, tôi và Tống Triều Dương chẳng có quan hệ gì cả. Chỉ là khi đón năm mới tôi thuê cậu ta giả làm bạn trai để về qua mắt ba mẹ tôi thôi.”
“Giả sao?” Hà Uyển không tin nổi nhìn hai người họ.
Trần Tú Như khẽ cười
rồi nói: “Tất nhiên là giả rồi, có điều cái gã này khiến tôi khá là yên tâm, nên mới bảo cậu ta tới uống rượu với chúng ta.”
Hà Uyển vẫn nghi hoặc nói: “Có điều tôi thấy hai người có chút phim giả tình thật rồi đấy.”
Tống Triều Dương bật cười ha hả: “Diễn mãi thì cũng thành quen ý mà.”
Trần Tú Như nguýt Tống Triều Dương một cái rồi quát: “Không được ăn nói bậy bạ.” Sau đó cô nói với Hà Uyển: “Giám đốc Hà à, ở đây không có ai khác, hai người cũng không cần phải giấu giếm gì cả, con người phải nhìn về phía trước.”
Mặt mũi Hà Uyển lập tức đỏ bừng, cô lắp bắp nói: “Chúng tôi… chúng tôi… chúng tôi cũng đâu có gì.”
Trần Tú Như cười ha hả: “Được rồi, cô không muốn nói thì thôi, tối hôm đó khi cô gọi điện cho cái tên này thì cậu ta đang ở nhà tôi đấy.”
Hà Uyển lúc này quả thực là xấu hổ đến nỗi chỉ mong tìm cái hố để chui xuống mà thôi, cô xấu hổ đến mức không biết phải nên làm thế nào. Nếu không có cuộc hôn nhân lúc trước thì dĩ nhiên là cô chẳng cần phải như vậy, thế nhưng cô vừa mới ly hôn mà đã có quan hệ với Tống Triều Dương rồi. Cái này dễ nói không dễ nghe, chỉ e người khác sẽ cho rằng cô từ lâu đã qua lại với Tống Triều Dương nên mới ly hôn mà thôi.
Lúc này Trần Tú Như vỗ vỗ chân Hà Uyển, cô nói: “Chị Uyển à, chuyện của chị ở công ty tôi cũng biết. Chuyện này không phải lỗi do chị, cái loại khốn kiếp như vậy chị cần gì phải để bụng cơ chứ. Tuy cái tên Tống Triều Dương này cũng chẳng ra làm sao, nhưng kiểu gì cũng hơn hẳn gã chồng cũ của chị.”
Tống Triều Dương lập tức trợn mắt nói: “Cái gì mà tôi cũng chẳng ra làm sao?”
Trần Tú Như lườm cậu: “Không có việc của cậu, phụ nữ chúng tôi nói chuyện, đàn ông như cậu chõ miệng vào làm gì?”
Hà Uyển nghe thấy Trần Tú Như gọi mình một tiếng “chị Uyển” thì lập tức cảm thấy khoảng cách giữa bản thân mình và Trần Tú Như được kéo lại, thêm vào đó cô cũng đã uống không ít, bèn gạt tóc lên, nhìn Tống Triều Dương bằng đôi mắt ngấn lệ, nói: “Trần tổng nói không sai, cái tên này đúng là chẳng ra làm sao cả, rảnh rỗi thì coi như là bạn chung giường còn tạm, chứ nếu làm chồng tôi thì chắc chắn là không thể.”
Trần Tú Như cười ha hả: “Đó là chuyện của hai người, tôi không tham dự. Chúng ta uống tiếp đi.”
Tống Triều Dương lắc lắc đầu, tuy Hà Uyển hơn tuổi Trần Tú Như, nhưng luận về thủ đoạn thì vẫn kém xa cô. Có mấy câu thôi mà Hà Uyển đã bị Trần Tú Như bẫy cho khai hết ra rồi.
Có điều đối với cậu mà nói thì người khác có biết hay không cũng chẳng sao, chỉ cần Hà Uyển đừng thực sự muốn kết hôn với cậu là được.
Không khí sau đó tưng bừng hơn rất nhiều, ba người họ đều uống không ít. Trần Tú Như cũng say lắm rồi, cô đứng lên nói: “Được rồi, tôi phải đi ngủ đây, căn phòng bên cạnh cho hai người đó.” Sau đó cô loạng choạng đi về phòng của mình.