Hà Uyển lúc này đã say rồi, người mềm nhũn xụi lơ trên ghế sô pha, nhìn Tống Triều Dương với ánh mắt mê say.
Tống Triều Dương thở dài, đi tới bế Hà Uyển lên. Hà Uyển liền ôm cổ Tống Triều Dương rồi hôn nhẹ lên mặt cậu. Hơi men như chất xúc tác kích thích tình cảm, mà Trần Tú Như cũng đã biết tỏng quan hệ giữa cô và Tống Triều Dương, vì thế Hà Uyển cảm thấy bây giờ có thể buông lỏng, không cần che giấu gì nữa.
Hà Uyển đã chủ động đến mức này thì Tống Triều Dương cũng không khách khí gì nữa. Tiếp theo xảy ra chuyện gì, chắc là ai cũng đều đoán ra được.
Sáng hôm sau, Tống Triều Dương dậy sớm. Đầu tiên cậu đánh thức Hà Uyển. Hà Uyển vừa tỉnh ngủ, mơ màng hỏi: “Tại sao tôi lại ở trong nhà cậu?”
“Nhà tôi hồi nào? Đây là nhà của giám đốc Trần, chị mau dậy đi!”
“Cái gì cơ? Nhà giám đốc Trần á?” Hà Uyển nhanh chóng nhảy xuống giường, vội vàng mặc quần áo, vừa mặc vừa trách người kia: “Ở nhà giám đốc Trần mà sao cậu dám ngủ chung với tôi hả? Đúng là hại chết tôi rồi.”
Mắt Tống Triều Dương trợn ngược cả lên. Người ta hay nói, đàn ông mặc quần vào xong xuôi là trở mặt không chịu trách nhiệm, trong khi cô gái này, một khi đã cùn lên thì đúng là khiến người ta không còn gì để nói.
“Cậu bảo tôi về sau nhìn mặt giám đốc Trần kiểu gì hả?” Hà Uyển đang mặc quần áo được nửa chừng, quay sang tức giận trợn mắt lườm Tống Triều Dương.
“Làm sao mà không nhìn mặt nhau được chứ? Tình cảm nam nữ là chuyện rất bình thường. Còn chưa kể hôm qua cô cũng bị chị ta lừa nói ra hết rồi, còn gì để giấu giếm nữa?”
Đến giờ, Hà Uyển mới bắt đầu nhớ lại chuyện tối hôm qua, nhưng vẫn nhéo Tống Triều Dương một cái nói: “Dù thế thì cậu cũng không được ngủ với tôi chứ!”
“Ngủ cũng ngủ xừ rồi, còn lôi thôi gì nữa, tôi đi gọi giám đốc Trần đây.” Nói xong, Tống Triều Dương đi qua gõ cửa phòng Trần Tú Như mấy lần. Không thấy có động tĩnh gì bên trong, cậu liền mở cửa phòng đi thẳng vào.
Hà Uyển hơi sửng sốt, tên Tống Triều Dương này sao có thể tùy tiện đi vào phòng riêng của Trần Tú Như như thế, mà lại còn trong lúc cô ấy đang ngủ nữa chứ. Làm như thế cũng quá tùy tiện rồi đúng không? Chẳng lẽ Tống Triều Dương cũng từng lên giường với Trần Tú Như rồi?
Nghĩ đến điều này, Hà Uyển thoáng thấy không thoải mái trong lòng, nhưng phần nhiều cảm thấy nhẹ nhõm. Nếu Tống Triều Dương và Trần Tú Như cũng lên giường với nhau rồi, thì mọi người cũng “kẻ tám lạng người nửa cân” cả thôi, chẳng ai cần ngượng ngùng trước mặt ai.
Tống Triều Dương không biết rằng hành động của mình khiến cho Hà Uyển suy nghĩ như thế. Lúc này, cậu đã đi đến bên giường của Trần Tú Như, thấy cô đang ngủ say, đành lay bả vai đánh thức cô dậy: “Giám đốc Trần, dậy đi thôi.”
Trần Tú Như ậm ừ, hé mắt hỏi: “Mấy giờ rồi?”
“Sáu rưỡi.”
“A, vậy thì tôi dậy đây.” Trần Tú Như ngồi dậy, trên người mặc đồ ngủ, lắc lắc đầu, có vẻ mệt mỏi lắm.
“Đã bảo đừng uống mà cứ đòi uống bằng được. Giờ chị nhìn lại mình đi.” Tống Triều Dương lắc đầu.
Trần Tú Như trợn mắt với Tống Triều Dương đáp trả: “Không phải vì uống rượu mới thế này đâu. Tôi vốn đã buồn ngủ rồi, nhưng hai người làm ồn quá nên tôi có ngủ được đâu.”
“Bang!” Bỗng thấy một tiếng động vang lên từ ngoài cửa, nghe giống như tiếng ai đụng phải cửa vậy. Trần Tú Như bật cười, hỏi vọng ra: “Chị Uyển, chị không sao chứ?”
“Không sao, không sao.” Hà Uyển vội đáp.
Trần Tú Như lại bật cười, rồi trợn mắt mắng Tống Triều Dương: “Cậu còn chưa đi ra à, tôi phải thay quần áo.”
“Thay thì thay đi, làm như chưa bao giờ thay quần áo trước mặt tôi ấy.” Tống Triều Dương hạ giọng nói thầm một câu, nhưng rồi vẫn rảo bước ra khỏi phòng.
Trần Tú Như hừ một tiếng rồi bắt đầu nhanh chóng thay đồ. Việc hôm nay quan trọng như thế, cô không thể có chút bất cẩn nào. Nếu như Tô Tri Thu gọi điện thoại đến sớm một chút thì cô vẫn chưa thể chuẩn bị xong được, nếu vậy đúng là
quá thất lễ.
Khi Trần Tú Như thay quần áo xong, bước ra khỏi phòng, cô thấy Hà Uyển đang từ nhà vệ sinh đi ra, bèn cười khẽ nói: “Chị Uyển sáng nay xinh đẹp quá!”
Hà Uyển nghe vậy đỏ mặt nói: “Tôi làm sao sánh được với Giám đốc Trần.”
“Đương nhiên là sánh được rồi. Chị Uyển đêm qua chiếm được sự dịu dàng của người nào đó, nên hôm nay cả con người năng lượng lên hẳn.”
Hà Uyển không ngờ sẽ bị Trần Tú Như buông lời đùa giỡn như thế, cô thấy không nuốt nổi. Rơi vào thế bị động như thế này thì không được, Hà Uyển nhìn thẳng vào mắt của Trần Tú Như, nói: “Vậy để cho “người nào đó” cũng đến “dịu dàng” với cô nhé. Tôi thấy giờ vẫn còn sớm, vẫn kịp đó.”
Tống Triều Dương nghe được câu này, suýt nữa cộc đầu vào cửa. Mà Trần Tú Như nghe thế lập tức mặt đỏ tới tận mang tai, vội trả lời ngay: “Chị Uyển, chị nói linh tinh gì đấy, tôi với cậu ta chả có quan hệ gì cả.”
Hà Uyển khoanh tay, liếc nhìn từ đầu đến chân Trần Tú Như mấy lần, tươi cười nói: “Thế hả? Nhưng tôi thấy “người nào đó” vào phòng cô tự nhiên như là vào phòng của chính cậu ta vậy. Mà cô cũng không có vẻ gì là ngượng ngùng nữa. Giám đốc Trần, chẳng nhẽ phòng riêng của cô có thể để cho đàn ông tùy tiện vào hay sao?”
Trần Tú Như nghe mà phát nghẹn, đỏ mặt tía tai giải thích: “Đó chỉ là vì lúc cậu ấy giả làm bạn trai của tôi, toàn phải cùng tôi ở trong một phòng mà thôi.”
“Ha ha, hơn nữa cũng được ngủ chung một chiếc giường nữa nhỉ?”
“Không… Không có!” Câu này của Trần Tú Như nghe ra rõ thiếu tự tin.
Hà Uyển cười khúc khích, nói: “Thôi được rồi, cô đừng giải thích nữa. Chúng ta đều là người lớn cả rồi, những chuyện như thế này hết sức bình thường. Tôi sẽ không phá hoại quan hệ giữa hai người đâu. Tôi cũng không muốn tái hôn, nên chỉ cần cô không để ý chuyện trước kia của bọn tôi là ổn. Sau này tôi sẽ không qua lại gì với Tống Triều Dương nữa.”
Trần Tú Như thấy Hà Uyển đang hiểu lầm hoàn toàn, vội vàng nói: “Chị Uyển ơi, chị hiểu lầm thật rồi. Tôi với Tống Triều Dương hoàn toàn không có quan hệ gì hết, nên chị với cậu ấy muốn thành như thế nào cũng được.”
“Là con gái không thể quá kiêu kỳ, mà cũng không thể thẹn thùng quá được. Nếu cô cứ như thế, tôi không cướp của cô thì sẽ có kẻ khác tranh thủ được lợi đó.”
Tống Triều Dương lúc này choáng đến độ câm nín. Không thể tưởng tượng nổi Trần Tú Như và Hà Uyển giờ đang lấy cậu ra mà đẩy qua đẩy lại. Điều này làm tổn thương lòng tự tôn của đàn ông quá đi thôi. Cậu lập tức giơ tay lên, nói: “Hai chị cho tôi xin, các chị đừng kéo tôi vào có được không? Tôi muốn kết hôn với ai là việc của tôi, chắc không liên quan gì đến hai chị đâu ha?”
“Cái gì cơ?” Trần Tú Như và Hà Uyển quay ngoắt ra lườm Tống Triều Dương bằng ánh mắt như muốn giết người, đồng thanh quát: “Giám đốc Trần (Chị Uyển) chẳng lẽ còn không xứng với cậu sao?”
Tống Triều Dương bị hai cô gái này dọa hết hồn, cười méo mó nói: “Hai chị, một người là tổng giám đốc, một người là giám đốc. Tôi thì chỉ là một nhân viên quèn, nên chính tôi là người không xứng với hai chị. Đã không xứng như thế thì chúng ta đừng nên yêu đương gì, cứ làm bạn tốt, bạn tốt của nhau thôi.”