Tống Triều Dương cảm giác cái cảnh này hình như cậu đã từng thấy ở đâu đó, suy nghĩ một hồi thì cậu đã nhớ ra rồi, đây rõ ràng là thói quen của phụ nữ Nhật Bản. Sau khi người chồng về nhà thì họ đều làm như vậy, có điều hình như bây giờ phụ nữ Nhật Bản đi làm rất nhiều, những chuyện này hầu hết cũng chỉ xảy ra ở những người phụ nữ nội trợ không đi làm mà thôi.
Có điều không thể không thừa nhận rằng việc này khiến người đàn ông có một cảm giác thành công, có cảm giác uy nghiêm của chủ gia đình. Tống Triều Dương từng trông thấy điều này khi tới Nhật.
“Chú à, chú vất vả rồi, chú ngồi đi, cháu đi rót trà cho chú.” Sở Yến Yến ân cần chào hỏi Tống Triều Dương, quả đúng là cũng giống thật.
Tống Triều Dương khóc dở mếu dở nói: “Được rồi, cô đừng có giở trò này với tôi nữa, tôi không tiêu hoá được đâu.”
Sở Yến Yến nghịch ngợm cười khúc khích rồi nhảy tót lên sô pha, cô ngồi quỳ cạnh Tống Triều Dương, hai tay đặt lên vai cậu nói: “Chú à, cháu bóp vai cho chú nhé?”
Tống Triều Dương đập vào tay cô một cái rồi nói: “Không cần, tôi còn phải đi nấu cơm, nếu không thì trưa nay đói chết mất.”
“Chẳng phải chị Vãn Trinh nấu cơm sao?” Sở Yến Yến chỉ chỉ vào trong bếp.
Quả nhiên là Tô Vãn Trinh đang nấu cơm trong bếp, Tống Triều Dương vội nói: “Vãn Trinh à, cô nghỉ ngơi đi, để tôi nấu cho.” Tô Vãn Trinh ở nhà cậu vừa giặt quần áo lại vừa dọn dẹp nhà cửa, quả thực Tống Triều Dương cảm thấy ngại nếu để Tô Vãn Trinh phải nấu cơm.
Tô Vãn Trinh quay lại nở một nụ cười ngọt ngào với Tống Triều Dương: “Tiểu Tống à, anh nghỉ ngơi đi, tôi nấu là được rồi.”
Tống Triều Dương đứng dậy nói: “Vậy chúng ta cùng nấu.” Cậu không muốn ở riêng với a đầu Sở Yến Yến này chút nào, a đầu này quả thực là bám dai như đỉa.
“Chú à, chú lại còn biết nấu ăn cơ á?” Sở Yến Yến cũng đi vào theo, cô nghiêng nghiêng đầu nhìn Tống Triều Dương.
“Tất nhiên là biết rồi, tôi cũng làm gì có tiền ăn quán, không nấu thì đói chết à.”
Sở Yến Yến liền hưng phấn nói: “Chú à, chú đẹp trai quá đi mất.”
Tống Triều Dương vừa tức vừa buồn cười nói: “Tôi biết nấu ăn thì là đẹp trai sao?”
“Tất nhiên rồi, bây giờ đàn ông ít người biết nấu ăn lắm, nếu cháu theo thú thì sau này há chẳng phải không cần phải học nấu ăn nữa sao?”
Tống Triều Dương bực mình nói: “Xin lỗi nhé, tôi không muốn nuôi con sâu gạo.”
Sở Yến Yến lập tức nghiêm túc nói: “Cháu cũng không phải con sâu gạo đâu, cháu có thể nói chuyện cùng chú khi chú nấu cơm, có thể ôm eo chú khi chú nấu cơm để chú cảm nhận được sự ngọt ngào khi nấu cơm mà.” Nói xong, cô liền đưa tay ra ôm lấy eo của Tống Triều Dương.
Tống Triều Dương lập tức nhảy ra, cậu trợn mắt lên nói: “Cô chú ý vào cho tôi.”
Sở Yến Yến cười khúc khích: “Chú à, chú cổ hủ quá đó.”
Tống Triều Dương trợn mắt lên: “Tôi là người cổ hủ đó, không chơi cái trò lãng mạn gì đấy với cô đâu.”
“Hi hi, chú cổ hủ thì mới đẹp trai, cái đám đàn ông miệng ngon lưỡi ngọt mới là đáng ghét nhất.”
“Tôi đẹp trai như nào?” Tống Triều Dương quả thực cảm thấy bức bối, bất luận cậu làm thế nào thì cũng đều đẹp trai trong mắt Sở Yến Yến.
Tô Vãn Trinh bật cười khúc khích, điều này khiến Tống Triều Dương lại càng bức bối hơn, cậu nói: “Tôi nói này Vãn Trinh, tôi là bạn trai cô đó, bây giờ có người muốn cướp bạn trai cô mà cô còn cười được à?”
Khuôn mặt của Tô Vãn Trinh liền đỏ bừng, cô khẽ nói: “Chỉ cần Tiểu Tống thích là được.”
Sở Yến Yến ngay lập tức đắc ý nói: “Chú thấy chưa, chị Vãn Trinh chấp nhận cháu rồi, chú còn có gì để nói nữa?”
“Đứng sang một bên, không có chuyện của cô.” Ánh mắt của Tống Triều Dương dò hỏi nhìn Tô Vãn Trinh nhưng Tô Vãn Trinh lại lộ ra một nụ cười cam chịu, rõ ràng cô đã bị Sở Yến Yến bám đến mức đau hết cả đầu.
“Ra ngoài đi, đừng ở đây làm loạn nữa, nếu không thì không có cơm mà ăn đâu.” Tống Triều Dương chỉ đành giở chiêu độc, cậu trợn mắt
lên đuổi Sở Yến Yến ra khỏi nhà bếp.
“Vãn Trinh, cô phải đanh mặt lại nói cô ta mấy câu để đuổi cô ta di chứ.” Tống Triều Dương có chút bực bội khẽ nói với Tô Vãn Trinh.
Tô Vãn Trinh cũng khẽ nói: “Tiểu Tống à, tôi không biết nói, huống hồ tôi cũng biết là Tiểu Tống không thích cô ta, chỉ là cô ta đơn phương mà thôi, tôi lại càng chẳng nói được.”
Tống Triều Dương sa sầm mặt lại nói: “Tính cách của cô đúng là quá mềm yếu, như vậy sớm muộn gì cũng nhận phần thiệt mà thôi.”
Tô vãn Trinh cười áy náy nói: “Xin lỗi Tiểu Tống, thực sự là tôi không biết làm người xấu.”
Tống Triều Dương lắc lắc đầu nói: “Thôi được rồi, vậy tôi không làm khó cho cô nữa.”
Hai người họ cùng nhau nấu cơm, khuôn mặt Tô Vãn Trinh vẫn luôn nở nụ cười, thi thoảng cô chạm vào ánh mắt của Tống Triều Dương thì đều xấu hổ né tránh nhưng khuôn mặt vẫn đỏ ửng, nụ cười lại càng tươi rói hơn.
Nhìn Tô Vãn Trinh như vậy, đột nhiên Tống Triều Dương ý thức ra được một vấn đề rất nghiêm trọng, bản thân cậu quả thực đang ở trong tình trạng trước mặt là hổ, đằng sau là sói. Ban nãy cậu chỉ để ý đến việc đối phó với Sở Yến Yến mà lại bỏ qua mất Tô Vãn Trinh. Bây giờ cậu lấy Tô Vãn Trinh làm cái cớ, vậy há chẳng phải tình cảm mà Tô Vãn Trinh dành cho cậu lại càng sâu đậm hơn hay sao.
Cậu ho khẽ một tiếng rồi nói nhỏ: “Vãn Trinh à, ban nãy xin lỗi cô nhé, tôi không nên nói cô là bạn gái của tôi.”
Khuôn mặt của Tô Vãn Trinh đột ngột biến sắc, cô gái này chẳng hề biết che đậy tâm sự của mình, dáng vẻ thê lương ấy khiến trái tim của Tống Triều Dương cảm thấy đau nhói, cậu cảm thấy hối hận vì câu nói vừa xong của mình.
“Tôi biết mà.” Tô Vãn Trinh khẽ đáp lại rồi vuốt tóc, cô lại còn cười với Tống Triều Dương nữa, nhưng nụ cười ấy vô cùng gượng gạo.
Tống Triều Dương thầm thở dài trong lòng, cậu không an ủi Tô Vãn Trinh mà giả vở không phát hiện ra, cậu nói: “He he, cô không để bụng thì tốt.”
Tô Vãn Trinh mím môi rồi khẽ nói: “Tiểu Tống à, thật sự tôi không để bụng đâu, có thể làm được điều gì đó cho anh tôi đều cảm thấy rất vui.”
Tống Triều Dương gật đầu, cậu giả bộ không nhìn thấy đôi mắt của Tô Vãn Trinh đang ngân ngấn nước.
Tô Vãn Trinh lén lau nước mắt rồi nở nụ cười với Tống Triều Dương: “Tiểu Tống à, anh không cần lo đâu, tôi sẽ không bám lấy anh như Tiểu Yến đâu, chỉ là tôi muốn giúp đỡ anh bằng tất cả khả năng của mình mà thôi. Nếu anh tìm thấy người mà mình thích thì chắc chắn tôi sẽ không gây ảnh hưởng tới hai người.”
Lúc này Tống Triều Dương cảm thấy mình đúng là kẻ không ra gì, cậu lại đi làm tổn thương một cô gái yếu đuối như này. Nhưng chuyện này quả thực chỉ có thể làm như vậy mà thôi, cậu tuyệt đối không thể để Tô Vãn Trinh có chút hy vọng nào.
Khi ăn cơm thì Tô Vãn Trinh đã điều chỉnh lại được tâm thái của mình rồi. Giả tượng ban nãy ở ngoài khiến cô tưởng là mình thực sự đã trở thành bạn gái của Tống Triều Dương, điều này khiến cô vô cùng hạnh phúc. Thế nhưng bây giờ cô đã biết rằng đây chỉ là ý nguyện từ một phía của mình, Tống Triều Dương chẳng hề thích cô.