Điệp Viên Kỳ Quái

Đối chọi gay gắt


trước sau

Đau lòng thì đau lòng, hụt hẫng thì hụt hẫng nhưng Tô Vãn Trinh lại chẳng hề oán trách Tống Triều Dương, chỉ cần cô có thể làm chút gì đó cho cậu thôi là cô cũng mãn nguyện lắm rồi.

Sở Yến Yến còn ít tuổi, nói cái gì mà thích Tống Triều Dương cơ chứ, kỳ thực chỉ là một kiểu sùng bái mà thôi. Quả thực khi Tống Triều Dương đánh nhau cậu vô cùng lợi hại, điều này khiến a đầu này vô cùng tò mò, cô cảm giác người đàn ông như Tống Triều Dương không chỉ lợi hại mà còn có một cảm giác bí hiểm, vì vậy mà điểm nào cô cũng thấy đẹp trai.

Vừa ăn được mấy miếng, Sở Yến Yến bỗng hét lên khoa trương: “Chú ơi, chú nấu ăn ngon như này cơ à? Trời ơi, cháu không tưởng tượng ra nổi món mẹ cháu nấu bao nhiêu năm nay khó ăn thế nào.”

Tống Triều Dương bật cười: “Câu này tốt nhất là cô đừng để mẹ cô nghe thấy, nếu không thì bà ấy chắc chắn sẽ đuổi cô ra khỏi nhà đấy.”

“Đuổi thì đuổi thôi, dù sao bà ấy cũng đâu có thích cháu, ở nhà suốt ngày mắng cháu thôi.” Sở Yến Yến chẳng thèm để tâm mà tiếp tục ăn.

“Thế ba cô thì sao?”

“Ba cháu à?” Sở Yến Yến nhếch mép rồi nói với vẻ vô cảm: “Ông ấy tìm được tiểu tam rồi nên không cần mẹ và cháu nữa. Bây giờ mẹ cháu cũng đã tìm được một người đàn ông rồi, bà ấy cũng chẳng có tâm trạng mà quản cháu.”

Tống Triều Dương nhìn Tô Vãn Trinh, cô và Sở Yến Yến đều ở trong gia đình đơn thân, thế nhưng tuy Tô Vãn Trinh yếu đuối nhưng trong suy nghĩ của cô vẫn tồn tại ý niệm muốn dựa vào sự nỗ lực của bản thân để thay đổi vận mệnh của mình.

Còn Sở Yến Yến thì lại mặc kệ cuộc đời, chơi bời bất cần, nếu không được quản giáo nghiêm túc thì e là sẽ sớm lầm đường lỡ bước mất thôi.

“Chú à, sau này cháu mà bỏ nhà đi thì đến nhà chú ở có được không?” Sở Yến Yến ăn mấy miếng liền, cô ra vẻ đáng thương nhìn Tống Triều Dương.

Vốn dĩ Tống Triều Dương định từ chối nhưng nghĩ đến việc nếu cậu thật sự từ chối thì e là cô gái này chẳng biết sẽ làm ra cái chuyện gì nữa, cậu đành gật gật đầu nói: “Vậy cô cứ tới đây, nhưng tôi nói trước, cô chỉ được ngủ ở sô pha thôi.

Sở Yến Yến chu môi nói: “Có giường mà không cho người ta ngủ, ki bo thật đó.”

Tống Triều Dương trợn mắt: “Cô mà chịu thì tôi đồng ý, cô không chịu thích đi đâu thì đi.”

Cái miệng của Sở Yến Yến trề ra đến nỗi có thể treo một chai tương lên đó, cô nói: “Ngủ sô pha thì ngủ sô pha, cũng có có phải cháu chưa từng ngủ đâu, có gì ghê gớm cơ chứ.”

Tô Vãn Trinh im lặng ăn cơm, đây là lần đầu tiên cô nấu ăn cùng Tống Triều Dương, bây giờ lại còn được cùng cậu ngồi ăn chung bàn, điều này khiến cô hạnh phúc tưởng ngất đi được. Hơn nữa Sở Yến Yến giống cô, đều cùng thích Tống Triều Dương nhưng Tống Triều Dương lại không thích bọn họ. Vì vậy mà mà cô lại dấy lên cảm giác đồng bệnh tương liên với Tiểu Yến, do đó cô lại càng chẳng có ý đối địch với Sở Yến Yến, vậy nên cô chỉ quan tâm đến việc tận hưởng niềm hạnh phúc nhỏ nhoi trong lòng mà thôi.

Ăn cơm xong, Tô Vãn Trinh đứng dậy thu dọn bát đũa. Tống Triều Dương biết Tô Vãn Trinh sẽ không đồng ý để cậu làm nên cậu để mặc cho cô làm. Cậu vừa ngồi xuống ghế sô pha thì có tiếng gõ cửa.

Tống Triều Dương ra mở cửa thì nhìn thấy nữ cảnh sát Lâm Chi Quỳnh.

“Cảnh sát Lâm, không phải là cô tới kiểm tra thật đó chứ?” Tống Triều Dương trợn tròn mắt.

Lâm Chi Quỳnh giơ tay đẩy Tống Triều Dương ra rồi nhìn vào trong nhà, cô thở dài một tiếng nhưng vẫn khó chịu nói: “Anh nói đúng đấy, với hạng người như anh thì tôi phải đề phòng chút, chiều
nay tôi không có việc gì nên tới nhà anh ngồi một lúc, không phải là anh không hoan nghênh đó chứ?”

“Hoan nghênh hoan nghênh! Vô cùng hoan nghênh!” Tống Triều Dương lập tức nhiệt tình mời Lâm Chi Quỳnh vào trong nhà. Bây giờ Lâm Chi Quỳnh chính là người cứu mạng cậu, quả thực lúc này cậu không biết là a đầu Sở Yến Yến sẽ đeo bám mình tới mức nào nữa. Có Lâm Chỉ Quỳnh ở đây thì cũng coi như là có thể kìm Sở Yến Yến lại được.

Sự nhiệt tình của Tống Triều Dương khiến Lâm Chi Quỳnh ngẩn ra, vốn dĩ cô tưởng việc tới đây của mình sẽ khiến cậu bức bối mà chẳng ngờ Tống Triều Dương lại có phản ứng như này.

“Mời ngồi!” Tống Triều Dương cười he he đưa Lâm Chi Quỳnh tới phòng khách, cậu vừa rót nước lại vừa lấy hoa quả để lấy lòng cô.

Lâm Chi Quỳnh lại càng thêm cảnh giác, có điều cô thấy Tô Vãn Trinh và Sở Yến Yến đều ăn mặc chỉnh tề, có lẽ là vẫn chưa làm cái chuyện bừa bãi gì thì cô mới thở phào nhẹ nhõm rồi đanh mặt lại nói với Tống Triều Dương: “Ân cần như vậy làm gì?”

“Cảnh sát Lâm có thể tới nhà tôi làm khách thì đây tuyệt đối là vinh dự của tôi, tôi mời còn chẳng được, sao dám không khách khí cơ chứ?”

Còn lâu Lâm Chi Quỳnh mới tin lời Tống Triều Dương nói nhưng thực sự là cô không hiểu Tống Triều Dương có ý gì. Theo lý mà nói, trong nhà có hai cô gái xinh như hoa như ngọc vậy thì cái gã này phải hận một nỗi muốn đuổi cô đi ngay mới đúng, liệu có khi nào tên này có ý lui để tiến không?

Lâm Chi Quỳnh càng nghĩ càng thấy có khả năng, nếu không thì Tống Triều Dương tuyệt đối không thể nào hoan nghênh cô như vậy, vì thế mà lúc này cô liền nói hùa theo Tống Triều Dương: “Nể tình anh khách khí như vậy, quả thực là tôi phải ở nhà anh thêm một lúc nữa rồi.” Sau đó cô ngồi khoanh tay nhìn Tống Triều Dương lộ ra vẻ bực bội.

Nụ cười của Tống Triều Dương lại càng tươi roi rói, cậu càng tỏ ra hớn hở hơn. Cậu cười híp cả mắt lại nói: “Cảnh sát Lâm à, cô muốn ở lại bao lâu cũng được, kể cả tối nay ở đây luôn cũng OK. À, tôi không có ý gì đâu, tôi ngủ ở sô pha, hoặc không thì tôi ra ngoài ngủ.”

Sở Yến Yến trợn mắt nhìn Tống Triều Dương rồi hậm hực nói: “Ông chú thối tha, không cần phải vòng vo đâu, lát nữa tôi sẽ đi ngay.”

Cái Tống Triều Dương muốn chính là điều này, cậu liền nói: “Tiểu Yến à, vậy tôi không tiễn cô đâu nhé. Sau này mà rảnh thì cứ tới chơi, cô xem, cảnh sát Lâm còn tìm tôi có việc đây này.”

Sở Yến Yến tức tối giậm chân, cô bực mình nói: “Tôi nói lát mới nữa đi chứ không phải là đi luôn.”

“Đi sớm hay đi muộn cũng vậy, dù sao thì ở đây cũng chẳng có gì vui cả, hơn nữa lại còn có cả cảnh sát Lâm ở đây.”

Sở Yến Yến trợn mắt nhìn Lâm Chi Quỳnh rồi lẩm bẩm nói: “Đúng là một cảnh sát phiền phức.” Nói rồi cô tót đến bên cạnh Tống Triều Dương, cô ôm lấy cánh tay cậu rồi nói: “Chú à, vậy cháu đi trước đây, có điều cháu chẳng nói trước được là đêm nào tới đây đâu, xem xem liệu có vị cảnh sát nào ở đây mãi được không.”

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện