Điệp Viên Kỳ Quái

Cam tâm tình nguyện


trước sau

"Đi tắm đi, cô cũng bận cả ngày rồi, tối hôm nay ngủ một giấc ngon.”

“Tắm...” Tô Vãn Trinh ngẩng đầu nhìn Tống Triều Dương, mặt càng đỏ hơn.

Tống Triều Dương biết Tô Vãn Trinh nghĩ bậy, vừa giận vừa cười nói: “Nghĩ gì vậy? Chẳng phải tắm xong ngủ thoải mái hơn sao? Trước kia ở nhà kho không có điều kiện, ở đây không phải có điều kiện sao.”

Tô Vãn Trinh bỗng chốc ngượng đến muốn kiếm cái lỗ để chui vào, liền chạy vào nhà vệ sinh, đóng cửa lại, trái tim cô đập thình thịch không ngừng, cô cảm thấy mình thực sự càng ngày càng không biết xấu hổ, luôn trông mong Tống Triều Dương xảy ra quan hệ với cô.

“Tô Vãn Trinh à, Tiểu Tống tốt với mày như vậy, cũng nói rõ không muốn mày, mày không thể như thế, mày phải đối xử với Tiểu Tống thật tốt, đừng để Tiểu Tống khó xử.” Trong lòng Tô Vãn Trinh tự nhắc nhở mình, qua một hồi mới ổn định lại tâm trạng, bắt đầu cởi quần áo.

Tắm xong, Tô Vãn Trinh sảng khoái vô cùng, nhưng sực nhớ ra không có đem đồ lót vào, điều này khiến cô rất ngại ngùng, nếu đã đem tới tất nhiên cô muốn thay đi, nếu không mặc cái cũ luôn cảm thấy rất không thoải mái, nhưng đâu thể để trần ra ngoài lấy được.

“Tiểu Tống...” Qua một hồi, Tô Vãn Trinh lấy hết can đảm kêu lên.

“Sao thế?” Tống Triều Dương đến trước cửa nhà vệ sinh.

“Anh... anh có thể... lấy quần áo giúp tôi không, ở... ở trong túi xách của tôi.” Giọng của Tô Vãn Trinh nhỏ đến dường như ngay cả cô cũng nghe không rõ.

Thế nhưng Tống Triều Dương lại nghe được và trả lời, một lát sau liền quay lại gõ cửa nhà vệ sinh, Tô Vãn Trinh vội nhẹ nhàng mở một khe hở ra, đưa tay ra, đợi Tống Triều Dương đưa đồ lót vào trong tay cô thì nhanh chóng rút tay về.

Lúc này Tống Triều Dương lại trực tiếp vào nhà vệ sinh, vừa đóng cửa vừa nói: “Cô thực sự rất chậm, xém chút nhịn chết tôi rồi.”

Tô Vãn Trinh ngây người, sau đó mới hiểu Tống Triều Dương đang đợi đi vệ sinh, liền ngại ngùng nói: “Xin lỗi, lần sau tôi tắm nhanh một chút.”

“Không sao, tôi cũng tắm đây, cô buồn
ngủ thì ngủ trước đi.”

Tống Triều Dương thoải mái đi tắm, lúc trở về phòng ngủ, Tô Vãn Trinh đang ngồi trên giường đọc sách, chân để trong chăn, trên người choàng một chiếc áo, bên trong là áo sơ mi màu hồng nhạt.

“Cũng nghiêm túc thật đấy.” Tống Triều Dương cười ha ha ngồi xuống giường.

Mặt Tô Vãn Trinh ửng đỏ nói: “Tôi phải chăm chỉ học hành, sau này mới có thể tìm được việc làm tốt.”

“Ừm, nghĩ như vậy không tệ, nhưng cũng đừng quá vất vả.”

“Ừm, cảm ơn.” Tô Vãn Trinh để sách sang một bên, sau đó cởi luôn chiếc áo choàng bên ngoài ra, chui vào trong chăn nằm xuống.

Giường trong nhà Tống Triều Dương lớn hơn giường trong nhà kho, giường rộng một mét năm, hai người ngủ trên giường cũng khá rộng rãi, nhưng vì chỉ có một tấm chăn, một cái gối nên hai người chỉ có thể ngủ trong cùng một tấm chăn, ngủ cùng một cái gối.

Tống Triều Dương vừa nằm xuống, Tô Vãn Trinh liền chủ động dựa sát qua, nói nhỏ: “Tiểu Tống, tôi không có ý gì khác, chỉ là muốn anh ôm tôi ngủ thôi.”

Tống Triều Dương vòng cánh tay xuống dưới cổ Tổ Vãn Trinh nói: “Vậy tôi ôm cô.” Nghiêng người ôm lấy Tô Vãn Trinh.

Tô Vãn Trinh rút xuống dưới, đầu để trên tay Tống Triều Dương, áp mặt vào ngực Tống Triều Dương, nhẹ giọng nói: “Anh thật tốt.”

Tống Triều Dương vỗ nhẹ vai của Tô Vãn Trinh nói: “Được rồi, ngủ đi.”

“Ừm!” Tô Vãn Trinh trả lời, nhắm mắt lại, lúc này cô thực sự không có ý nghĩ gì, cảm nhận lồng ngực ấm áp của Tống Triều Dương, rất nhanh cô đã chìm vào giấc ngủ.

Tống Triều Dương cũng ngủ thiếp đi, nếu không ngủ thì tự mình chịu tội, dù sao đang ôm một mỹ nữ, cậu không thể không nghĩ đến những chuyện khác.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện