Điệp Viên Kỳ Quái

Khoảng cách


trước sau

"Chắc chắn là Tiểu Tống không tiện.” Tô Vãn Trinh đột nhiên nghĩ tới nguyên nhân này, có điều lúc này đi cởi áo ngực nhất định sẽ phải chạm vào Tống Triều Dương, rất có thể sẽ khiến Tống Triều Dương tỉnh dậy, nếu Tống Triều Dương tỉnh dậy, e là sẽ không vuốt ve cô nữa.

Điểm này Tô Vãn Trinh biết rất rõ, chỉ khi đã ngủ say, Tống Triều Dương hành động không có ý thức nên mới đụng chạm cô, cô không muốn để Tống Triều Dương tỉnh lại, không muốn phá vỡ bầu không khí ấm áp quyến luyến này.

Tô Vãn Trinh không dám động đậy, cứ để Tống Triều Dương ôm như vậy, ở ngực, thi thoảng lại cảm thấy tay Tống Triều Dương khẽ động chạm, mỗi lần động chạm đều khiến cô si mê.

“Tiểu Tống, lần sau tôi ở đây nhất định sẽ không mặc áo ngực nữa.” trong lòng Tô Vãn Trinh đưa ra một quyết định bạo gan, như vậy Tống Triều Dương sẽ dễ dàng vuốt ve cô hơn, vì Tống Triều Dương, đừng nói không mặc áo ngực, cho dù không mặc quần áo cô cũng vui lòng.

Trong một quán bar, mặt Hổ Ca sa sầm ngồi trong phòng làm việc của mình, lồng ngực âm ỷ đau nhức, ánh mắt dữ dằn nhìn Tôn Lập trước mặt, nói: “Tôn Lập, người đó rốt cuộc có lai lịch thế nào, bây giờ có thể nói được chưa?”

Tôn Lập gượng cười nói: “Hổ Ca, không phải tôi không nói, mà thực sự là tôi không rõ, lần đó tôi cũng bị hắn chơi một vố, hiện giờ tôi chỉ biết bạn gái của hắn tên là Tô Vãn Trinh.”

“Chính là cô ả mà hắn dẫn đi cùng đó à?” Hổ Ca sa sầm mặt, mắt ánh lên ánh sáng sắc lạnh đáng sợ.

“Không sai, có điều… Hổ Ca, tên nhãi đó thực sự rất lợi hại, chúng ta…” Tôn Lập thử khẽ khuyên nhủ Hổ Ca, đối với bản lĩnh của Tống Triều Dương, hiện giờ anh ta nghĩ tới thôi cũng thấy lạnh người, lần trước đám người bọn họ bị Tống Triều Dương đánh, có lẽ là vì mọi người đều không phải nhân vật lợi hại gì cả, nhưng người của Hổ Ca dẫn theo đều là những người đã từng trải qua hàng trăm trận chiến, vẫn bị Tống Triều Dương dễ dàng giải quyết như thường, thực lực này thực sự rất mạnh.

Hổ Ca bất ngờ đập mạnh xuống bàn, tức giận nói: “Mẹ kiếp, Tôn Lập, anh có biết không, bao năm qua chưa có ai dám đánh tôi, thằng nhãi này dám đánh tôi, anh bảo xem tôi có thể nuốt được cơn giận này không?”

Tôn Lập gượng cười một tiếng nói: “Hổ Ca đương nhiên không thể so sánh với tôi được, tôi để hắn đánh, cũng chỉ có thể tự chịu thôi.”

Cơ thịt trên mặt Hổ Ca co giật, lại nghĩ tới thân thủ của Tống Triều Dương khi đó, càng nghĩ càng sợ hãi, bỗng cảm thấy muốn báo thù thực sự rất khó, anh ta liền nghiến răng nói: “Vậy anh nói xem, tôi cũng phải nuốt cục tức này xuống sao?”

Tôn Lập ngẫm nghĩ rồi nói: “Hổ Ca, nếu anh tin tôi, vậy thì tôi sẽ nói suy nghĩ của tôi.”

“Anh nói đi.” Hổ Ca trợn trừng mắt nhìn Tôn Lập.

Tôn Lập hắng giọng một tiếng nói: “Đối địch với người như vậy rất có thể sẽ gây ra rắc rối lớn cho chúng ta, không bằng làm ngược lại, qua lại thân thiết với hắn, làm kiểu không đánh không quen biết, nếu như có thể, thực sự có thể kéo đối phương về dưới trướng của mình, đây tuyệt đối sẽ là một thuộc hạ siêu cấp, khi đó Hổ Ca muốn phát triển lớn mạnh hơn, cũng sẽ có thêm một trợ lực.”

Hổ Ca đảo mắt, liên tục gật đầu, nói: “Cách anh nói không tồi, nhưng… gã này thực sự rất lợi hại, nếu như tới chỗ tôi, không phục tôi, vậy tôi phải làm sao?”

Tôn Lập lập tức nghẹn họng, đây là một vấn đề lớn, nếu nhân vật như vậy làm phản, vậy thì bọn họ sẽ không hề có năng lực phản kích.

Hổ Ca khẽ gõ tay xuống mặt bàn, ngẫm nghĩ một lúc liền nói: “Thực ra anh nói cũng đúng, nếu tôi tiếp tục trêu vào hắn, sẽ là tự chuốc khổ vào thân. Đây là cao nhân thật sự, sau này chỉ cần tôi đối xử cung kính với hắn một chút, chắc sẽ không tới gây sự với chúng ta nữa, nhưng muốn hắn làm việc cho tôi thực sự rất khó.”

Tôn Lập không ngờ Hổ Ca bình thường lỗ mãng lại có suy nghĩ sâu sắc tới vậy, vội vàng nói: “Như vậy chắc là tốt nhất rồi.”

“Anh không cần phải nhìn tôi như vậy, thực ra lần này tôi cũng
bị đánh cho tỉnh táo, tôi vốn tưởng rằng mấy năm qua mình phát triển không tồi, không xem phần lớn mọi người ra gì, hiện giờ tôi mới biết đúng là núi này cao còn có núi khác cao hơn, Triệu Hổ tôi chẳng qua chỉ là có mấy chục huynh đệ, có chút sản nghiệp mà thôi, so với những lão đại thực sự ở Đồng Giang, bản lĩnh còn kém xa, lần này tôi gặp phải hắn, nếu như gặp phải những gã trùm khác, chỉ sợ là Triệu Hồ tôi đã bị người ta đánh bật gốc rồi.”

Dừng lại một lát, Hổ Ca liền xoa ngực nói: “Lần này tôi thực sự phải cám ơn hắn ta đã đánh cho tôi tỉnh táo hẳn, tôi vẫn phải cám ơn hắn mới được.”

Tống Triều Dương đánh đám người Hổ Ca xong cũng không hề để bụng, người như vậy cũng chỉ là đám côn đồ vặt vãnh, thượng đội hạ đạp, nếu như lần này họ biết điều, Tống Triều Dương cũng không so đo với họ, nhưng nếu như họ vẫn không biết điều, Tống Triều Dương không ngại trừng trị họ thêm một trận nữa.

Ngày hôm sau khi Tống Triều Dương tỉnh dậy, Tô Vãn Trinh vẫn đang ngủ rất say, Tống Triều Dương phát hiện ra tay mình đặt ở vị trí không nên đặt.

“Chỗ này nhìn không lớn lắm nhưng cũng bự thật đấy!” Tống Triều Dương trong lòng nhủ thầm, nhưng vẫn thu tay lại.

Cảm thấy chỗ nọ của mình đã cứng và dựng đứng, Tống Triều Dương biết rằng mình đã gần một tuần không gần gũi phụ nữ, vì thế nhu cầu khá mạnh, xem ra tối nay phải tìm người nào đó để giải tỏa.

Tống Triều Dương không hề kìm nén bản năng loại này, nhưng tìm người nào để giải tỏa, cậu cũng có lựa chọn, chí ít những cô gái như Tô Vãn Trinh, tuyệt đối không phải người cậu cần.

Muốn trở dậy, cánh tay Tống Triều Dương phải rút ra khỏi gáy Tô Vãn Trinh, lúc này Tô Vãn Trinh lập tức giữ chặt lấy cánh tay Tống Triều Dương, nói như ngủ mơ: “Tiểu Tống, ngủ thêm chút nữa đi.”

Tống Triều Dương nghe thấy Tô Vãn Trinh nài nỉ như vậy thực sự không đành lòng, chỉ đánh tiếp tục ôm lấy Tô Vãn Trinh, Tô Vãn Trinh liền ngủ say.

Cứ như vậy nửa tiếng đồng hồ, Tống Triều Dương đã rất mắc tiểu, một lần nữa lại muốn trở dậy, Tô Vãn Trinh lập tức tỉnh dậy, có chút nũng nịu nói: “Tiểu Tống, dậy sớm vậy?”

Tống Triều Dương chỉ đành nói: “Tôi vào nhà vệ sinh một lát, lát nữa quay lại ngủ tiếp.”

“Vậy anh đi đi.” Lần này Tô Vãn Trinh ngoan ngoãn buông Tống Triều Dương ra.

Tống Triều Dương đi vệ sinh xong liền quay lại giường, Tô Vãn Trinh lập tức chủ động kéo tay Tống Triều Dương, quay lưng dựa vào lòng Tống Triều Dương.

Tống Triều Dương cảm thấy mông Tô Vãn Trinh áp sát lên bụng mình, lập tức có chút không kìm chế được, vội vàng lùi lại sau, còn Tô Vãn Trinh lại tiếp tục nhích về phía sau.

Tống Triều Dương giơ tay vỗ lên mông Tô Vãn Trinh nói: “Đừng giỡn nữa, giỡn tiếp tôi sẽ phạm lỗi đấy.”

Tô Vãn Trinh chỉ là muốn gần gũi hơn với Tống Triều Dương theo bản năng, nói đúng hơn là tối qua để Tống Triều Dương sờ ngực, cô đột nhiên cảm thấy khoảng cách với Tống Triều Dương thu hẹp lại rất nhiều, vì thế về phương diện tiếp xúc với Tống Triều Dương, cô bỗng trở nên mạnh dạn và tự nhiên hơn rất nhiều, nhưng bị Tống Triều Dương vỗ mông, cô lập tức thẹn thùng nói: “Tôi… tôi không cố ý.”

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện