Tống Triều Dương xoa xoa mũi rồi nói: “Hình như tôi thật sự có quyền từ chối.”
Nhìn Tống Triều Dương cự tuyệt, đôi mắt Tô Tri Thu lại càng hứng thú, Tống Triều Dương như này lại càng khiến cô thích cậu hơn. Cậu chẳng vì vẻ ngoài xinh đẹp hay thân phận của cô mà tới nịnh nọt cô, đây mới là người đàn ông thật sự. Cô nói: “Vậy tôi có thể cầu xin anh mà.”
Khí chất ngày thường của Tô Tri Thu đã nghiêng nước nghiêng thành rồi, bây giờ cô có chút nhõng nhẽo lại càng khiến bất kỳ người đàn ông nào cũng chẳng chống chọi lại được. Tống Triều Dương ngoảnh đầu lại nói: “Tô tiểu thư, cô đừng trêu tôi, cô có gì thì cứ nói thẳng ra đi.”
“Thật sự lúc này tôi muốn sống cuộc sống của người bình thường, tôi cũng mệt rồi, nhưng thân phận của tôi lại cứ chình ình ra đó, tôi đi đâu cũng không tiện. Đặc biệt là cứ hễ ra ngoài lại có một đám vệ sĩ đi theo, tôi cảm thấy rất mất tự do. Với tư cách là hàng xóm nhà anh, tôi hoàn toàn tin rằng sự an toàn của mình tuyệt đối không có vấn đề, như vậy tôi cũng có thể sống một cuộc sống đơn giản bình thường.”
Tống Triều Dương châm một điếu thuốc rồi nói: “Tô tiểu thư à, cô không thể cứ sử dụng miễn phí sức lao động của tôi như vậy chứ?”
Tô Tri Thu nheo mắt lại, Tống Triều Dương là người đầu tiên hút thuốc trước mặt cô, mùi thuốc lá khiến cô hơi khó thích ứng, cô không kìm được mà ho lên một tiếng nhưng Tống Triều Dương chỉ liếc cô một cái chứ chẳng dập thuốc, ngược lại còn rít thêm một hơi nữa.
“Lẽ nào anh không biết hút thuốc trước mặt con gái là hành vi bất lịch sự sao?”
Tống Triều Dương cười nhạt nói: “Cô chẳng phải là người bình thường sao, vậy nên tôi cũng chẳng vì cô mà phải thay đổi.”
“Vậy thì hình như tôi chỉ đành tự thay đổi bản thân mà thôi.”
“Tuỳ cô, cô không thay đổi thì tôi cũng hết cách.”
Tống Triều Dương càng không coi Tô Tri Thu ra gì thì Tô Tri Thu lại càng ưng Tống Triều Dương hơn. Nếu lúc trước trong lòng cô vẫn cứ luôn nhớ nhung Tống Triều Dương chỉ bởi cậu từng cứu cô, thay cô đỡ đạn khiến cô rung động. thì bây giờ thái độ này của Tống Triều Dương ngược lại càng khiến cô coi trọng cậu hơn.
“Được thôi, anh thích hút thì cứ hút.” Tô Tri Thu đứng dậy, cô cười híp mắt nói: “Anh đợi một chút.” Nói xong cô mở cửa bước ra ngoài, cũng chẳng đóng cửa lại.
Điều này khiến Tống Triều Dương cảm thấy khó hiểu, cậu nghe thấy cửa nhà bên cạnh mở ra rồi một lúc sau lại đóng vào. Tô Tri Thu lại qua nhà cậu, lúc này trên tay cô là hai cây thuốc.
“Đừng có suốt ngày hút loại thuốc mạnh như vậy, đây là hai cây thuốc được đặc chế riêng, anh hút đi.”
Hai mắt của Tống Triều Dương sáng rực, đối với dân nghiện thuốc mà nói thì thuốc xịn có sức hấp dẫn rất lớn, hai cây thuốc này của Tô Tri Thu rõ ràng là loại thuốc lá đặc chế cực phẩm khó mà kiếm được, cậu vội nhận lấy.
Bao bì của hai cây thuốc này rất đơn giản, bên trên ngoài hai chữ đặc chế ra thì chẳng có bất kỳ hình thù gì cả. Toàn thân cây thuốc đều có màu trắng, nếu ai không biết thì chắc chắn cho rằng đây là thuốc giả.
Tống Triều Dương liền mở một cây ra, cậu lấy ra một bao thuốc, nó vẫn có vỏ màu trắng, trên bao thuốc đến ngay cả hai chữ đặc chế cũng chẳng có.
Cậu rút ra một điếu, bề mặt điếu thuốc này lại chẳng có gì khác với thuốc lá bình thường, trên đó có một hình chú gấu trúc rất xinh.
“Gấu trúc đặc chế!” Tống Triều Dương vui mừng tới mức dập luôn điếu thuốc của mình rồi châm một điếu lên, cậu nheo mắt lại rít một hơi, ngây ngất nói: “Quả nhiên thuốc mà lãnh đạo hút khác hẳn, phê thật đấy.”
Tô Tri Thu cười giễu một tiếng: “Sao nhìn anh hút thuốc lá mà cứ như hút thuốc phiện vậy nhỉ?”
Tống Triều Dương lắc lắc đầu nói: “Đàn ông hút thuốc cũng như phụ nữ các cô mua quần áo vậy.
Các cô mua được bộ đồ ưa thích thì sẽ thử đi thử lại để thoả mãn, đàn ông chúng tôi hút được thuốc xịn dĩ nhiên cũng phải tận hưởng rồi.”
“Mua quần áo để thoả mãn sao? Sao tôi lại chẳng có cảm giác này nhỉ?”
“À, đúng rồi. Cô làm gì có cảm giác ấy, cũng giống như các vị lãnh đạo hút loại thuốc đặc chế này cũng chẳng có cảm giác như vậy, sao có thể so sánh được với dân nghèo như chúng tôi cơ chứ.”
Bỗng nhiên Tô Tri Thu thở dài một tiếng rồi nói: “Anh nói đúng lắm, bây giờ tôi cảm thấy bản thân mình làm gì cũng chẳng có hứng thú, vì vậy mà tôi mới tới đây để sống cuộc sống của người bình thường, anh cũng phải để tôi cảm nhận được mùi vị thoả mãn khi mua quần áo đi chứ.”
Tống Triều Dương trợn tròn mắt nói: “Thật sự tôi chẳng hiểu được suy nghĩ của những người như các cô, có địa vị cao như vậy mà cứ đòi phải sống của người bình thường chúng tôi.”
“Không hiểu thì không hiểu thôi, dù sao thì tôi cũng muốn sống như vậy. Anh giúp tôi đi, tôi đã tặng thuốc cho anh rồi, anh cũng hút rồi, anh mà không đồng ý là không được đâu đấy.”
Tống Triều Dương liếc mắt ngao ngán, cậu chẳng ngờ là người phụ nữ như Tô Tri Thu cũng biết ăn vạ như vậy, cậu liền bật cười hê hê: “Có hai cây thuốc này thôi mà đã muốn mua chuộc tôi rồi sao?”
Tô Tri Thu chớp chớp mắt nói: “Cùng lắm là tôi sẽ cung cấp thuốc xịn này cho anh hút.”
“Điều kiện này đúng là hấp dẫn thật đó… có điều kể cả tôi có đồng ý với cô thì cũng chẳng có tác dụng gì cả, cô muốn sống cuộc sống của người bình thường thì phải khiến người khác đều cho rằng cô bình thường mới được. Cô ở đây nếu không tham gia buổi tiệc rượu đó thì còn dễ xử lý, bây giờ những nhân vật máu mặt ở thành phố đều biết cô rồi, cô có muốn sống cuộc sống của người bình thường e là cũng khó.”
“Điều này tôi đã nghĩ tới rồi, mấy hôm trước tôi có về Kinh Thành một chuyến rồi giao việc phát triển ở Đồng Giang cho người bên dưới giải quyết. Lần này tôi quay lại đây là lén lút nên không ai biết cả, chỉ cần tôi không tiếp xúc với các vị lãnh đạo gì đó thì há chẳng phải không ai biết tôi đang ở Đồng Giang hay sao?”
Tống Triều Dương nhìn Tô Tri Thu rồi nói: “Sao mà tôi cứ cảm giác đây là một âm mưu thế nhỉ, hơn nữa còn là một âm mưu nhắm vào tôi?”
“Tôi có thể có âm mưu gì với anh cơ chứ?” Tô Tri Thu nheo mắt nhìn Tống Triều Dương.
Tống Triều Dương cười cam chịu rồi nói: “Tôi chỉ là một kẻ nghèo hèn, nếu bảo cô có âm mưu gì với tôi thì chỉ có thể là cô ưng mắt tôi rồi thôi.”
“Anh nghĩ sao?” Tô Tri Thu thầm khâm phục Tống Triều Dương, người đàn ông này quả nhiên lợi hại, nhưng dĩ nhiên là cô không thể thừa nhận ngay lập tức rồi, nếu không thì chắc chắn sẽ khiến Tống Triều Dương sợ chạy mất dép.
Tống Triều Dương liếc mắt ngao ngán, cậu nói: “Cô nói xem, liệu tôi sẽ tin sao?”
Tô Tri Thu bật cười vui vẻ, bây giờ cô thật sự rất mong ngóng đến ngày mà Tống Triều Dương biết được chân tướng, không biết cậu sẽ có biểu hiện như thế nào nữa.