Điệp Viên Kỳ Quái

Từ chối


trước sau

Tống Triều Dương quay đầu lại, nói với Lâm Chi Quỳnh ở phía xa: “Cảnh sát Lâm, nhìn trộm người khác như vậy là không lịch sự.”

Lâm Chi Quỳnh hừ một tiếng, nói: “Tôi thật sự không hiểu, những cô gái kia tại sao đều ngốc nghếch tới vậy, sao lại không nhìn thấu bộ mặt dê xồm của anh chứ?’

Tống Triều Dương nhún vai nói: “Hình như cũng chỉ có cô cho rằng tôi là dê xồm, thực ra tôi cũng đâu có làm gì đâu?”

“Hừm, ngày hôm đó khi tôi bắt anh, anh như thế nào hả?” Lâm Chi Quỳnh hằn học trừng mắt nhìn Tống Triều Dương.

Tống Triều dương lúc này mới hiểu ra tại sao Lâm Chi Quỳnh cứ đối xử với mình như vậy, thì ra là vì lần đầu tiên khi hai người đụng độ, đã khiến Lâm Chi Quỳnh luôn ghi hận trong lòng. Cậu liền oan ức nói: “Cảnh sát lâm, lần đó là hiểu nhầm mà?”

“Hừm, cho dù là hiểu nhầm, nhưng cũng khiến tôi nhìn thấu bản chất dê xồm của anh, anh có che giấu cũng vô dụng.”

Tống Triều Dương không buồn giải thích với cô, nói: “Chuyện cảnh sát và nhân dân hợp tác rốt cuộc là sao vậy?”

Nói tới việc chính, Lâm Chi Quỳnh cũng không tranh cãi với Tống Triều Dương nữa mà nghiêm túc nói: “Là thế này, tôi là cảnh sát khu vực ở đây, để bảo vệ sự an toàn của hai khu chung cư gần đây, tôi muốn giao lưu với người dân trong khu dân cư, sau này nếu mọi người gặp sự cố gì, hoặc gặp kẻ khả nghi nào đó đều có thể thông báo cho tôi, như thế tôi có thể nhanh chóng xử lý một số việc, cũng có thể khiến tình hình trị an của khu vực này được tốt hơn.”

Tống Triều Dương giơ ngón cái về phía Lâm Chi Quỳnh, nói: “Cảnh sát Lâm, tôi phải nói một tiếng khâm phục cô.”

“Anh khâm phục tôi gì chứ?” Lâm Chi Quỳnh nhìn vào ánh mắt Tống Triều Dương, mặc dù vẫn nghiêm mặt nhưng ánh mắt không giấu nụ cười vui mừng.

“Tôi khâm phục cô nghiêm túc thế này, cảnh sát bây giờ nếu như đều như cô, vậy thì người dân chúng tôi có phúc rồi.”

“Đừng nịnh hót nữa, anh cũng là một người trong số đó, lát vào trong, anh không được nhăn nhở nữa, nếu không tôi không tha cho anh đâu.”

“Nhất định sẽ nghiêm túc, tập trung, đảm bảo khiến cảnh sát Lâm hài lòng.” Tống Triều Dương lập tức đứng thẳng người, có điều ngay sau đó lại cười toe toét nói: “Cảnh sát Lâm, tôi có chút không hiểu, cô không ưa tôi, tại sao lại để tôi tham gia?”

“Việc này còn không đơn giản sao, vì anh không thành thực, nên người anh có thể tiếp xúc được càng phức tạp, như vậy có thể cung cấp thêm manh mối cho tôi.”

Tống Triều Dương trợn mắt, Lâm Chi Quỳnh thấy Tống Triều Dương hết lời đối đáp liền bật cười giòn tan.

Vào phòng cảnh vụ, ở đó đã có mười mấy người, một lúc sau đó lại có mười mấy người nữa tới, Lâm Chi Quỳnh nói việc này với mọi người, khiến mọi người đều rất vui, phải biết rằng từ sau khi thành lập phòng cảnh giới, ngoài thời điểm ban đầu còn có cảnh sát thi thoảng xuất hiện ở đây ra, những lúc khác chỉ có trên biển thông báo trước cửa là có hình và tên của cảnh sát phụ trách nhiệm vụ ở khu vực này, thậm chí tới số điện thoại cũng không có, đâu có nghiêm túc giống Lâm Chi Quỳnh.

Mọi người đều liên tục bày tỏ ủng hộ Lâm Chi Quỳnh, điều này khiến Lâm Chi Quỳnh rất hài lòng, muốn làm điều này, cô cũng sợ mọi người không ủng hộ mình, bây giờ cô biết điều lo lắng này hoàn toàn là dư thừa.

Cô nói một số lời cám ơn sau đó lại giảng giải một lượt những điều mọi người cần chú ý, xong xuôi mới để mọi người giải tán.

Tống Triều Dương lúc này lại ghé tới cười tít mắt nói: “Cảnh sát Lâm, trưa nay có rảnh không, cùng đi ăn cơm nhé!”

Lâm Chi Quỳnh lập tức trừng mắt lườm, nói không mấy thân thiện: “Phiền anh đừng dùng cách lừa gạt các cô gái trẻ với tôi.”

Tống Triều Dương cười ha ha, quay người
bước đi, cậu chẳng qua chỉ là đùa giỡn với Lâm Chi Quỳnh mà thôi.

Khi cửa thang máy khép lại, tiếng giày cao gót gõ xuống sàn vang lên gấp gáp, sau đó trước khi cửa thang máy ghép lại, một cô gái chen vào.

Nhìn thấy cô gái này, Tống Triều Dương lập tức trợn tròn mắt, cậu tuyệt đối không ngờ có thể nhìn thấy cô gái này ở trong thang máy.

“Sao vậy, không nhận ra tôi nữa sao?” Tô Tri Thu tinh nghịch chớp mắt với Tống Triều Dương.

Tống Triều Dương mỉm cười nói: “Sao cô lại ở đây?”

“Tôi sống ở đây, tôi sống ở tầng mười sáu, anh ở tầng nào?”

“Tầng mười sáu?” Tống Triều Dương lại càng mở tròn mắt.

Tô Tri Thu lập tức ngạc nhiên kêu lên: “Đúng vậy, chẳng lẽ anh cũng ở tầng mười sáu sao?”

Hai người đi ra khỏi thang máy, Tô Tri Thu nói: “Anh không mời tôi tới nhà ngồi chơi sao?”

“Vậy thì thật vinh dự quá, nếu như để người khác biết được đệ nhất mỹ nữ Hoa Hạ lại tới nhà tôi làm khách, không biết sẽ có biết bao người đàn ông muốn giết tôi.” Vừa nói Tống Triều Dương đã mở cửa nhà mình, mời Tô Tri Thu vào trong nhà.

Tô Tri Thu sau khi vào nhà liền hiếu kỳ đi một vòng, sau đó cười tít mắt nói: “Nhà anh rất sạch sẽ, thật sự khiến tôi bất ngờ.”

Tống Triều Dương đưa cho Tô Tri Thu một cốc nước, mời Tô Tri Thu ngồi xuống, cậu ngồi bên cạnh Tô Tri Thu, nói: “Cũng tạm.”

“Ừ, rất tốt, chỉ là hơi nhỏ.”

“Một mình tôi ở là đủ.”

Tô Tri Thu uống một ngụm nước, nhìn Tống Triều Dương, người đàn ông ở trước mắt, suy nghĩ bỗng bay về một năm trước, cô bất giác ngẩn người.

“Cô sao vậy?” Tống Triều Dương bị Tô Tri Thu nhìn khiến sởn tóc gáy, hắng giọng một tiếng, nhắc nhở Tô Tri Thu một câu.

Cơ thể Tô Tri Thu run lên, vén tóc, mặc dù chỉ là một động tác nhỏ nhưng cũng mang tới cảm giác đẹp cực độ: “Tôi nghĩ tới một số việc.”

Tống Triều Dương nhìn Tô Tri Thu, đối với sự xuất hiện của cô gái này, cậu có cảm giác thật khó hiểu, nói: “Có việc gì?”

“Anh đoán xem?” Tô Tri Thu không nói gì thêm, với thân phận của cô, cô muốn làm gì, chắc chắn trước khi làm sẽ điều tra xung quanh có những ai, vệ sỹ của cô nhất định cũng sẽ sống ở xung quanh, người khác không biết nhưng Tống Triều Dương chắc chắn biết rõ.

“Lẽ nào cô vẫn muốn tôi bảo vệ cô?” Tống Triều Dương gượng cười nhìn Tô Tri Thu, hi vọng không phải đáp án như vậy.

Tô Tri Thu cười giòn tan nói: “Thực sự để anh nói đúng rồi!”

Tống Triều Dương nhíu mày nói: “Cô Tô, tôi đã rút lui rồi, hiện giờ tôi là người bình thường, đã không có nghĩa vụ bảo vệ cô nữa.”

Tô Tri Thu gật đầu nói: “Đương nhiên là tôi biết, tôi cũng không dùng thân phận cũ để ở đây, tôi hiện giờ chỉ là một thương nhân, nói là người bình thường cũng không quá, vì thế tôi cũng không có ý ép buộc anh bảo vệ tôi, có điều là hàng xóm, nếu tôi có việc gì, mong hàng xóm là anh giúp đỡ, anh chắc sẽ không từ chối chứ?”

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện