"Thầy, em rất cảm động bởi tình cảm vì nước vì dân của thầy, thầy là một người vĩ đại.” Takahashi khom lưng chào.
“Phải đấy, người Mỹ, người China, các người cứ chờ xem, chuyện về phía Đài Loan, em phải nhanh chóng hành động, đừng để ý đến tiền bạc, phải đưa người chúng ta lên nắm quyền, còn đối với những người không hợp tác với chúng ta, ha ha, không cần nể tình.”
“Hết lòng vì sự nổi dậy lần nữa của Đế quốc, thầy nhất định sẽ trở thành thủ tướng Nhật Bản như mong muốn.”
“Tôi là một người không màng danh lợi, phải lợi dụng thật tốt người Ả Rập, phải nhanh chóng triệu tập “Đội cảm tử Thần Phong”, màn trình diễn của chúng ta sắp bắt đầu.”
Takahashi nước mắt lưng tròng, kích động không thôi, vinh dự to lớn theo đuổi cả cuộc đời sắp đến rồi.
Một đầy tớ trẻ tuổi kéo cánh cửa cổ ra, làm gián đoạn cuộc trò chuyện bí mật của thầy trò.
“Thầy, McKinsey sắp đến thăm thầy...”
......
“Hội nghiên cứu lịch sử Trung Hoa Dân Quốc” tại Thạch Thành.
Huấn luyện đã gần kết thúc, bây giờ dù là ngoại hình hay là khí chất, Dương Chí Dũng đã gần như giống với Yosuke Eguchi, còn đối với sự chênh lệch cuối cùng không được đánh giá bởi huấn luyện viên, mà là giao cho kẻ thù thực sự chấm điểm, hôm nay giáo sư Lưu, Oshima và Dương Chí Dũng cùng đến “Đài tưởng niệm đồng bào gặp nạn” hẻo lánh ở bên sông Thạch Thành, Oshima mang theo hoa cúc và con hạc giấy cháu gái mình xếp, ông xúc động nói với Dương Chí Dũng:
“Ông nội tôi là hiệu trưởng một trường trung học, ông có 5 con trai 3 con gái, ha ha, là một đại gia đình, sau khi chiến tranh bắt đầu bác và ba của tôi gia nhập lục quân, ba đã từng đến Thạch Thành, chính ở đây, ông ta tự tay đánh chết vài chục đứa trẻ chưa đầy 10 tuổi, thật đáng sợ, trước khi ông ta vào quân đội là một tín đồ Phật giáo thành kính, nhưng chủ nghĩa quân phiệt đã khiến ông ta trở thành ma quỷ, sau đó ông ta cùng với hai người bác chết tại hòn đảo nhỏ nào đó không ai biết đến ở chiến trường Nam Dương, chú của tôi gia nhập hải quân, là lính hàng không, năm 1945 chết trong trận đánh “Kikusui” ở Okinawa, 3 người cô còn là học sinh mười mấy tuổi, tự nguyện gia nhập “Đội tình nguyện nữ”, chết dưới bom nguyên tử trong kho vũ khí của thành phố Hiroshima, nghe nói lúc chết cực kỳ đau khổ, chỉ có ông nội sống tới sau chiến tranh, nếu không phải chủ nghĩa quân phiệt nắm quyền, đại gia đình của tôi sẽ không chỉ có hai người ông nội và tôi.” Oshima đau buồn, nhưng giọng điệu rất ôn hòa.
Buổi chiều họ cùng đến “Cổng Trung Quốc”, nhìn thấy một đoạn ở trên tường thành, lão giáo sư đột nhiên trở nên buồn bã, vuốt ve tường đá, chậm rãi nói:
“Ba tôi đã chết ở đây, Nam Kinh năm 1937, ông là sinh viên đại học, dạy cho các sĩ quan của trung đoàn, lúc đó vì muốn bảo tồn nòng cốt, cấp trên yêu cầu ông và và những người bị thương nặng rút lui về Giang Bắc, nhưng ông đã từ chối, để lại hai lá di thư, một lá cho ba mẹ, một lá cho vợ, cũng chính là mẹ tôi, bà là người Nhật, ba kết hôn với mẹ vào lúc đi học tại trường bộ binh ở Akita, tôi chưa thấy ba bao giờ, ở đây...
Bà ta chỉ vào tường thành, là mẹ nói với tôi, suốt đời mẹ tôi cũng không trở về Nhật Bản, sau này bà đổi tên, ở nhà không bao giờ nói tiếng Nhật, thời kì Cách mạng Văn hóa gặp muôn vàn trắc trở cũng chưa từng nhắc đến về nước, bà đã chờ đợi ba cả cuộc đời.” Giọng điệu của bà cụ bi thương vô cùng.
Hơi khựng lại, bà cụ nói tiếp, di thư của ba tôi đã bị hủy hoại triệt để trong phong trào chính trị, cuối cùng lúc được trả về chung với những thứ bị tịch thu, chỉ còn lại một tấm bìa thư và một góc giấy, trên đó chỉ có vài chữ cuối cùng có thể nhận ra...
Tất cả những thứ có thể chứng minh Yosuke Eguchi thực sự tồn tại như thẻ căn cước quốc dân, thẻ bảo hiểm y tế, chìa khóa căn hộ, thẻ tín dụng, tiền mặt, lúc này được để trên một
cái bàn nhỏ, những giấy chứng nhận này đều dựa vào thông tin đăng kí của sở cảnh sát địa phương Kyoto được sao chép chính xác bởi các chuyên gia của sở khoa học công nghệ thuộc cục tình báo hải ngoại, những thứ này hoàn toàn có thể sử dụng bình thường mà không bị vạch trần,trừ phi Yosuke Eguchi thực sự xuất hiện trở lại, mà điều đó là không thể nào.
Chìa khóa được gửi về trong nước chế tạo sau khi một đặc nhiệm hải ngoại trực tiếp lấy mẫu từ cửa chính căn hộ, có thể còn tốt hơn so với chìa khóa ban đầu, thẻ tín dụng thì được tạo lại dựa theo dữ liệu của UnionPay, như vậy khi sử dụng sẽ không có sơ xuất bởi bất kỳ một khâu nào.
Từ khi bắt đầu Hành động mạng che mặt, Yosuke Eguchi thực sự đã được chuyển đến một nơi giam giữ tạm thời ở sa mạc phía tây, hóa ra chỗ này là một căn cứ bí mật quốc phòng, bị bỏ hoang vào những năm 90 của thế kỉ trước, một đội nhân viên đặc nhiệm và 20 tên chiến sĩ bảo vệ đã từng trải qua sự xem xét đặc biệt phụ trách trông giữ tù nhân “đa nhân cách” này, xuất phát từ bất kỳ hướng nào của căn cứ đều cần phải đi trong 3 ngày 3 đêm mới có thể thấy được rìa sa mạc, vì vậy để tù nhân ở đây tuyệt đối an toàn.
“Trên thế gian này không có hành động chuẩn bị không có sơ hở tý nào, nhưng xin hãy tin tôi, tập thể chúng tôi đã có sự chuẩn bị đầy đủ cho sự an toàn của cậu, phần còn lại giao cho nữ thần vận mệnh sắp xếp đi.”
Quan Thành Quân nhìn chăm chú vào “Yosuke Eguchi” sắp xuất phát, nói với giọng điệu trò chuyện phiếm.
Mấy ngày nay Dương Chí Dũng đều đi chung với con gái mình, đi công viên, đi xem phim, đi khu vui chơi giải trí, mua quần áo, mua đồ chơi, tất cả những gì ba mẹ có thể cho con cái, dường như anh ta muốn hoàn thành trong một lần, Doãn Hồng Yến giống mẹ của đứa trẻ, lặng lẽ đồng hành với hai cha con, sự chủ động trên tình cảm đã vượt qua sự thụ động chỉ đơn giản hoàn thành nhiệm vụ, nhưng cô không thể hiện như Dương Chí Dũng, chuyện gây ra ảnh hưởng không tốt với nhiệm vụ, cho dù cơ thể mình đang kêu gọi mãnh liệt, cô cũng nhất định phải áp chế.
“Có lẽ, đợi anh ấy trở về đi, đợi anh ấy.” Trong đáy lòng, Doãn Hồng Yến không ngừng lặp lại với bản thân.
“Đây là một ít quà lưu niệm nho nhỏ, xin hãy mang theo.” Oshima đưa một hộp sơn mài nhỏ xinh cho Dương Chí Dũng, sau khi mở ra phát hiện là một vật trang trí hình con hổ, không lớn, nhưng hình dạng và chạm khắc đều khá là tinh xảo, vừa nhìn đã biết được chế tác từ tay danh sư.
“Trong truyền thuyết của chúng tôi, hổ có thể chiến thẳng trở về từ nơi ngàn dặm, hi vọng cậu có thể không phụ ủy thác quan trọng, hoàn thành nhiệm vụ, giống như con mãnh hổ này, chiến thắng trở về.”
“Xuất chinh thôi, chiến binh hiện đại, nhớ lời tôi nói, luôn luôn phải trung thành với sứ mệnh của mình.” Bà cụ Lưu nắm lấy tay anh, nước mắt lưng tròng.
“Hi vọng sẽ sớm gặp lại, trước kia em thường ra nước ngoài, điều này rất bình thường, em và con sẽ đợi anh!” Doãn Hồng Yến bình thản nói.
Dương Chí Dũng không nói gì cả, nhiều năm trước anh từng ở Quảng Châu xem qua vài lần kịch Quảng Đông. Có một lần, một người bạn am hiểu về kịch Quảng Đông nói với anh
“Cánh cửa thông vào hậu trường trên sân khấu gọi là “Hổ độ môn”, đi qua nó, anh chính là nhân vật trong vở kịch, không còn là bản thân anh nữa.”
Vào khoảnh khắc này, cánh cửa lớn của “Hội nghiên cứu lịch sử Trung Hoa Dân Quốc” chính là “Hổ độ môn” của chính cuộc đời anh.