Thuyền trưởng Lý Hải bắt đầu làm việc từ rất sớm, các kỹ sư trên tàu hôm qua mới hoàn thành kiểm tra toàn diện lò phản ứng hạt nhân, mọi kết quả đều rất bình thường, không có hiện tượng rò rỉ bức xạ, hiện giờ lò phản ứng hạt nhân đang trong trạng thái làm việc. Nhiệm vụ lần này của Trường Thành 218 rất đặc biệt, thuyền trưởng Lý Hải ngày trước bị điện thoại của bộ phận chiến hạm tác chiến gọi thẳng tới tổng bộ, tại đó tham mưu trưởng của chi đội tàu ngầm số hai (Tàu ngầm hạt nhân) sau khi đóng cửa lại liền nói với anh.
“Mệnh lệnh của các anh thay đổi rồi, trong vòng ba ngày hãy chuẩn bị sẵn sàng xuất phát, dẫn theo một nhân vật đặc biệt, bí mật đi tới vịnh Yokohama, sau đó lại đưa người này rời đi từ nơi cách bờ không xa, sau đó vào Ấn Độ Dương, rồi lại từ đó đi ngược trở về.”
“Là vào Ấn Độ Dương huấn luyện sao?”
“Đó không phải trọng điểm, điều quan trọng là đưa nhân vật quan trọng này an toàn tới nơi, những việc khác chỉ là bom hỏa mù.” Tham mưu trưởng mỉm cười với anh.
“Có gì khó khăn sao?”
“Vào vịnh Yokohama rất khó khăn, người đảo quốc ở đó có thiết bị chống tàu ngầm rất xuất sắc.”
“Đúng vậy, tốc độ không quan trọng, bí mật tiến vào mới là quan trọng.”
Thời tiết phía Đông Châu Sơn rất khắc nghiệt, đối với mùa hè, điều này rất bất thường, thuyền trưởng Lý có phần lo lắng cho nhiệm vụ lần này, nhưng đối với chỉ huy tàu ngầm tấn công hạt nhật nhiều lần nhận thưởng mà nói, nhiệm vụ càng khó khăn không phải sẽ càng có tính thách thức sao? Điều quan trọng là, đối với trình độ chỉ huy của mình và trình độ chuyên nghiệp của thuyền viên, ông đều rất tự tin.
Họ có một hành khách, rõ ràng không phải là một nhân viên hải quân, điều này có thể thấy rõ từ hành động cố gắng giữ vững nửa người của anh ta, nhưng tố chất cơ thể của anh ta rất tốt, từ hành động nhạy bén của anh ta, thuyền trưởng Lý có thể nhận ra, người đàn ông ngoài ba mươi tuổi này, mặc trang phục huấn luyện hải quân bình thường, nhưng không hề đeo bất cứ quân hàm nào cả, trên người đeo một chiếc balo rất to.
“Là Hồng tiên sinh sao?” Lý Hải bước tới đón.
“Đúng vậy!” Người này chủ động bắt tay Lý Hải, đó là một bàn tay rắn chắc, khỏe mạnh.
“Vị trí của anh ở bên cạnh khoang tàu của tôi, chuyên chuẩn bị cho các kỹ sư cao cấp, hi vọng anh sẽ thích.”
“Cám ơn anh, nhiệm vụ của tôi…”
“Tôi đã biết rồi, tôi sẽ cố gắng lặng lẽ thực hiện.” Thuyền trưởng cười ha ha.
“Cám ơn anh.” Dương Chí Dũng thấy thuyền trưởng rời đi rồi mới bật cười, trước đây anh chưa từng lên tàu ngầm cấp “Trường Thành”, nhìn vị trí của mình, anh lập tức liên tưởng tới ghế tàu hỏa thu nhỏ, đây là vị trí trống duy nhất trên tàu. Có một vấn đề là làm thế nào để cất trang bị của anh, nhưng “Yosuke Eguchi” sẽ có cách giấu nó kĩ càng. Sau khi anh làm xong liền trèo lên chỗ nằm. Trong quá trình bay anh đã rất mệt, rất cần thư giãn vài giờ. Vị trí nằm đó cũng giống như trên tàu hỏa, dựa vào thân tàu ngầm cong cứng nhắc, giống như nằm trong quan tài mở nửa nắp.
Gió mùa Thái Bình Dương khiến cả đảo quốc mưa liên tục suốt hai tuần, nhiệt độ giảm xuống rất nhanh, vừa mới bước vào đầu thu, mọi người đã cảm thấy cái rét cắt da cắt thịt, giữa mưa gió đan xen, nghi lễ nhậm chức của tổng tư lệnh mới của quân đội Mỹ đóng tại đảo quốc - thượng tướng James được cử hành ở căn cứ quân đội Mỹ tại Okinawa shima theo thời gian đã định, đây là một ngày đáng nhớ đối với thượng tướng 52 tuổi Dawkinson, con đường dẫn tới Nhà Trắng đã rộng mở đối với ông, có lẽ sau mấy năm nữa khi nhiệm kỳ kết thúc là có thể thuận lời từ chức trong quân đội, đảm nhiệm chức vụ đại sứ tại đảo quốc như mong muốn, đây là điều mà ông vẫn luôn mong ước.
“Tôi xin chúc mừng ngài, tướng quân.” Một ông lão người đảo quốc dáng người cao lớn mỉm cười hàn huyên với tướng quân.
“A, ngài Asano, chào mừng ngài tham gia.” Ánh mắt tướng quân là
lòng biết ơn mà lúc này ông vô cùng muốn biểu đạt.
Đúng vậy, đối với James, không có “Hội Yoshimoto” mấy tháng trước bất chấp tổn thất kinh doanh, đầu tư rất nhiều tiền cho “Quỹ Chiến Hữu”, một lần bù lỗ khoản tiền khổng lồ hàng trăm triệu USD, thì dù thế nào đi nữa ông ta cũng không thể đảm nhiệm được chức vụ này.
“Mong đợi sự hợp tác giữa nhân sỹ các bên.” Ông lo lắng mình không biểu đạt rõ ràng lòng biết ơn.
“Trách nhiệm của tướng quân rất nặng nề, hi vọng đừng để người dân nước tôi thất vọng.” Asano Kaisuke mỉm cười, nói với giọng cao thâm khó đoán.
Đúng vậy, từ góc độ trách nhiệm cho thấy, James là tư lệnh quân đội Mỹ tới Nhật có trách nhiệm nhiều nhất từ trước tới giờ, nhưng từ góc độ khác có thể thấy, ông cũng là người có quyền lợi lớn nhất.
Người Mỹ hi vọng dùng cách này để an ủi đồng minh có nguy cơ mất kiểm soát này, mấy năm gần đây họ chuyển đổi quá nhanh trên con đường quân quốc chủ nghĩa.
Tàu ngầm đi qua eo biển Đài Loan là một việc rất gian nan, cần bí mật đi qua lại càng khó khăn gấp bội. Ở đó nước không sâu, không thể dựa vào biển để ẩn nấp, chỉ có thể lợi dụng màn đêm để yểm hộ, có điều, eo biển này ban ngày rất phiền phức, tối càng tồi tệ, không có nhân viên hoa tiêu sẽ rất khó khăn, “Trường Thành 218” đi qua cần bí mật. Căn bản không thể mời hoa tiêu.
Lý Hải ở trong khoang lái. Bên dưới, nhân viên hoa tiêu của ông mồ hôi ướt đẫm ngồi bên bàn hải đồ, một sỹ quan đang điều khiển kính tiềm vọng, gọi lớn các tọa độ mục tiêu trên bộ. Họ còn không thể dùng ra-đa hỗ trợ di chuyển, nhưng trên kính tiềm vọng có thiết bị tăng cường ánh sáng, nó tuy không thể biến màn đêm thành ban ngày nhưng chí ít có thể khiến màn đêm không có ánh sao nhìn giống như sáng sớm hoặc chạng vạng. Thời tiết giúp đỡ rất nhiều, mây thấp và mưa làm giảm tầm nhìn, vừa hay có thể khiến trên bờ khó phát hiện ra tàu ngầm cấp 201 hình thể vừa thấp vừa đen này. Hải quân cho biết lần này đi qua, sẽ cử mấy tàu hàng cỡ lớn che khuất những kẻ thăm dò giúp nó – Trên thực tế không có.
“Phát hiện ra tàu ở bên trái.” Một nhân viên quan sát nói.
“Tôi nhìn thấy rồi.” Thuyền trưởng lập tức trả lời. Anh mang theo một thiết bị hồng ngoại nhìn ban đêm, thấy một chiếc tàu container tầm trung, anh nghĩ, xem ra là một tàu dân. Không quá một phút, tuyến đường và tốc độ của tàu đang chạy tới đã xuất hiện trên bản đồ, cự ly gần nhất là bảy trăm mét. Thuyền trưởng thầm chửi, và ra lệnh.
“Trường Thành 218” bật đèn đi đêm - Giống người Mỹ vậy. Trên đỉnh cột buồm có đèn màu hổ phách xoay chuyển, cho biết nó là một con tàu ngầm không cần bàn cãi. Ở đuôi tàu, một thủy thủ kéo cờ xuống, đổi thành cờ hải quân Quốc Dân Đảng.
“Mỗi người đều đóng giả thành người đảo quốc.” Thuyền trưởng Lý mỉa mai chỉ thị.
Hai chiếc tàu hàng nhanh chóng đi về phía trước, xen vào giữa tàu container và “Trường Thành 218”. Lý Hải nghĩ lúc này có giúp đỡ, trong màn đêm đen kịt, mèo nào chẳng là màu xám, một chiếc tàu ngầm nổi trên mặt nước nhìn giống như… một chiếc tàu ngầm nổi trên mặt nước giống thứ gì chứ?
“Tôi cho rằng nó là tàu HongKong.” Nhân viên quan sát quan sát được, “Không sai, tôi nhìn thấy ống khói rồi. Là tàu của của công ty ‘Hòa Ký Hoàng Phố’.”