"Tôi muốn ra ngoài đi vệ sinh.” Cộng sự của anh nói. “Tận hưởng bầu không khí trong lành một chút đi.” Ames nói. Anh vác cây súng trường của mình lên vai rồi nhìn cộng sự bước ra khỏi cánh cửa kép. Lát nữa anh cũng phải đi ra ngoài dạo một lúc, khi mà anh phải tới bên ngoài kiểm tra đồn canh. Anh là cảnh vệ có kinh nghiệm lâu nhất: do vậy mà phụ trách công việc cảnh báo bên ngoài cùng công tác an ninh nội bộ của nhà máy này. Phụ trách công việc cảnh báo bên ngoài có thể khiến anh thoát ra khỏi môi trường điều hoà bên trong nhà máy cơ khí này. Khi ở trong một không gian kín như trạm không gian hoặc tàu ngầm, Ames nghĩ rằng đây không phải là môi trường để con người sống. Tuy anh ta khát vọng được hưởng giáo dục cao nhưng tuyệt đối không nghĩ tới việc làm một dân văn phòng ngày làm tám tiếng, cả ngày ngồi lì trong văn phòng xem tài liệu. Không, anh muốn làm một kỹ sư, kỹ sư có thể xây cầu sửa đường ấy, đây là tham vọng mà anh từng có. Sau này nếu có cơ hội lấy vợ sinh con đẻ cái thì có lẽ con trai anh sau này có thể hoàn thành tâm nguyện của anh. Đây là một việc xứng đáng mơ mộng. Ước mơ của anh bây giờ nhỏ hơn lúc trước rất nhiều. Sau khi mọi việc kết thúc có thể đặt cây súng xuống, sống một cuộc sống thực sự, đây chính là ước mơ cơ bản của anh. Nhưng Satan nhất định phải chết trước, Ames ở một mình trong căn phòng mà buồn chán chết đi được. Đứng canh bên ngoài ít ra còn có thể được nhìn bầu trời sao buổi đêm. Tìm việc gì đó làm, tìm việc gì làm... Cái bình sơn này đặt ở trong căn phòng kín, rõ ràng nó đang đợi công nhân chuyển tới căn phòng tiếp theo. Anh thường xuyên nhìn thấy đám công nhân đó tiến hành công việc này, mặc kệ họ đi. Ames lấy cái bình này từ phòng cách biệt không khí ra rồi đưa nó tới phòng lò điện. Sau đó....cái này quả thực rất đơn giản, hơn nữa anh rất vui mừng vì làm được chút gì đó khác ngày thường, lại còn giúp được bọn họ. Cái bình này nhẹ lắm, bên trong có lẽ chỉ có không khí. Lẽ nào bên trong rỗng sao? Nắp bình được đóng chặt bằng kẹp quay. Hơn nữa... không, anh quyết định rồi. Anh chỉ làm những việc mà đám công nhân ấy làm.
Ames bước tới trước cái lò rồi mở cửa lò ra và kiểm tra xem nguồn điện của lò có đang bật hay không – cái này sẽ sản sinh nhiệt độ lớn, anh biết. Cái này có thể làm tan chảy kim loại! Tiếp theo Ames học tập đám công nhân kia đeo lên đôi gang tay cao su dày và nặng nhưng lại quên mất việc mở hệ thống phun khí heli, rồi anh mở cái kẹp cố định nắp bình ra. Anh ta để nắp bình đối diện với mình, như vậy thì anh ta mới có thể trông thấy thứ bên trong trông như thế nào. Anh nhìn thấy rồi. Khi anh mở nắp bình ra thì oxy trong không khí lập tức tràn vào bình và tiếp xúc với đống bột nguyên tố đó. Một số bột trong đó lập tức có phản ứng và có một vụ nổ nhỏ ngay trước mặt anh ta. Ames nhìn thấy một mảng loé lên, nó giống như là đạn súng trường nổ, anh chỉ cảm thấy một hơi nóng loé lên rồi phả vào mặt mình, có điều anh lập tức nghĩ tới việc này có nguy hiểm nhất định như thế nào với con người. Thậm chí anh còn chẳng để ý tới bất cứ khói gì mặc dù anh đã hít phải một chút. Ngoại trừ cái này, Ames còn cảm thấy sợ hãi. Anh đã làm những việc không nên làm, nhỡ đâu cấp trên biết được thì sẽ có suy nghĩ gì về anh, sẽ làm gì anh? Anh nghe thấy âm thanh của hệ thống điều hoà, sau đó dường như nhìn thấy một làn khói nhẹ bị hút vào ống xả. Như vậy thì hay lắm, máy hút bụi tích điện có lẽ sẽ xử lý được những đám khói này. Anh chỉ cần... không sai. Anh chỉ cần đóng kín lại cái nắp này rồi đưa nó quay lại chỗ cũ trong xưởng là được. Cộng sự của anh bay giờ vẫn chưa về,
rất tốt. Ames đặt cái bình này về lại vị trí cũ rồi làm mọi cái để trông có vẻ như là nó chưa từng bị động tới. Anh lại châm một điếu thuốc nữa để khiến mình thả lỏng, anh hơi xấu hổ vì bản thân vẫn chưa có cách nào từ bỏ được cái thói quen xấu này. Ames không biết là thực chất bản thân mình đã có thể coi như là một người chết rồi, chỉ là chưa có người ký giấy chứng tử cho anh mà thôi. Điếu thuốc của anh cũng đã chẳng còn ảnh hưởng gì đến sự sống chết của anh nữa rồi.
…
“Hồng tiên sinh” đã thay quần áo, một cái áo thể thao giữ ấm khá cũ, bên dưới là chiếc quần cùng bộ, anh đi một đôi giày du lịch gọn nhẹ, mặt giày trông hơi cũ nhưng đế giày lại vô cùng sạch sẽ. Thực chất đây là một đôi giày mới “được làm cũ”, quần áo cũng vậy, bọn họ đều mua ở một cửa hàng bán đồ thể thao ở Kyoto, nhãn hiệu được giữ lại chu đáo ở vị trí ban đầu, một “nhiếp ảnh gia địa lý quốc gia” to cao đeo cái ba lô leo núi lên, bên trong là đầy đủ giấy tờ tuỳ thân, một thân máy canon DSLR, một thân máy ảnh DSLR, 4 ống kính cùng bộ, máy thu cầm tay GPS, một chiếc điện thoại Sony với thẻ SIM NTT, một ít tiền mặt, túi máy ảnh được bọc trong một chiếc túi chống nước hiện đại. Bên ngoài những cái này là một bộ đồ chống nước trùm đầu màu đen bọc kín từ đầu đến chân cơ thể của “Hồng tiên sinh”.
“Tới giờ rồi.” Thuyền trưởng Lý nói.
Đến được điểm này đã là gian nan lắm ròi. Tất cả thiết bị đều đã được đặt trong một khoang lồi kín nước, cái khoang này từ trung tâm chỉ huy cho tới vỏ phía trên. Hai bên của nó đều có cổng khoang và hoàn toàn là kín nước, còn có cả một thuỷ thủ đi vào cùng anh, sau đó cửa khoang ở đáy được đóng lại, tiếp đó là cắm chặt để bịt lại. Lý Hải giơ điện thoại lên.
“Kiểm tra thiết bị truyền tin, 1, 2, 3, 4!”
“5, 6, 7, 8, âm thanh rõ ràng!”
“Chuẩn bị xuất phát, chúc anh khải hoàn.”
“Buồng lái, bây giờ thuyền trưởng chỉ huy, toàn bộ nghe lệnh tôi!”
“Trưởng đội lặn, xả nước. Chúng ta phải thoát khỏi đáy biển. Khoang động cơ, chờ lệnh trả lời tiếng chuông.”
“Rõ!” Sĩ quan lặn cũng là lái chính tàu ngầm phát ra mệnh lệnh tất yếu. Máy bơm phao điện phả ra một tấn rưỡi nước biển, “Trường Thành 218” dần dần khôi phục lại sự cân bằng. Lý Hải quan sát xung quanh một lúc. Toàn bộ đội viên tàu ngầm đều ở vị trí chiến đấu, nhóm theo dõi kiểm soát hoả hoạn cũng sẵn sàng đợi lệnh. Người điểu hướng đang tập trung vào việc điều khiến con tàu, nhân viên ở trước bảng điều khiển vũ khí cũng vào vị trí của mình. Trong khoang ngư lôi bên dưới, cả bốn ống phóng đều được lấp đầy, trong đó có một cái đã bơm nước.
“Sonar, buồng lái. Có tình hình gì báo cáo không?”
“Không có, hoàn toàn không có.”
“Tốt lắm, cài đặt độ sâu 9 mét.”
“Cài đặt 9 mét độ sâu.” Trưởng đội lặn hét lên lặp lại mệnh lệnh.
Bọn họ nhất định phải dâng lên khỏi đáy biển thì mới có thể khiến cho tàu ngầm chuyển động về trước được. Người chỉ huy tàu ngầm chậm rãi thuần thục điều chỉnh độ nổi của tàu, Lý Hải quan sát đồng hồ độ sâu cũng dần có sự thay đổi.
“Độ sâu 9 mét, thuyền trưởng. Cái này rất khó để duy trì.”
“Di chuyển cơ động, chuyển tốc năm phần cho tôi. Bộ phận bánh lái, 15 độ bên trái, chuyển sang hướng mới 0 – 6 – 8.”
“Bánh lái 15 độ, rõ, chuyển hướng mới 0 – 6 – 8”, người điều khiển bánh lái tuân lệnh nói: “Thuyền trưởng, bánh lái của chúng ta là 15 độ về bên trái.”
“Tốt lắm.” Lý Hải nhìn thẻ la bàn con quay chuyển hướng tới tuyến đường Đông Bắc. Mất tới năm phút thì mới lái ra được khỏi mặt nước. Thuyền trưởng hạ lệnh tới độ sâu của kính tiềm vọng. Lại một phút nữa trôi qua.