"Nâng kính tiềm vọng!” Lý Hải nói tiếp. Một sĩ quan xoay chuyển bàn điều khiển, thấu kính vừa nâng khỏi khoang thuyền, thuyền trưởng liền tóm lấy thiết bị đang nâng lên, “Ngừng!”
Kính tiềm vọng ngừng lại dưới mặt nước một mét, Lý Hải mở to mắt tìm kiếm chiếc thuyền và sự khác thường có thể xuất hiện, nhưng chẳng nhìn thấy gì cả, “Thêm một mét nữa.”
Anh ta dùng kính tiềm vọng tấn công dạng nhỏ, không phải dạng kính tiềm vọng tìm kiếm dạng to. Kính tiềm vọng dạng to sở hữu khả năng tụ tập ánh sáng tốt hơn, nhưng anh không muốn mạo hiểm để lộ diện tích phản xạ ra-đa rộng hơn, và trong mười hai tiếng đồng hồ đã trôi qua, tàu lặn chỉ luôn sử dụng đèn chiếu sáng nội bộ. Điều này khiến thức ăn trông thật kì quái, nhưng nó cũng khiến thị lực của mọi người trở nên tốt hơn. Anh chậm rãi liếc nhìn đường chân trời, ngoại trừ mặt biển phẳng lặng không thấy bất kì vật thể nào cả.
“Không tiếp xúc.” Anh ta tuyên bố: “Hoàn toàn không tiếp xúc được, nâng điện tử hỗ trợ dây ăng-ten.” Khi chiếc cán điện tử truyền cảm nâng lên có tiếng xoạt xoạt của hệ thống đè nén chất lỏng, mảnh sợi quả lắc thủy tinh nhân tạo nhỏ nhắn chỉ rộng chừng vài li, hầu như chẳng nhìn thấy được trên ra-đa, “Hạ kính tiềm vọng.”
“Tiếp xúc tín hiệu, tọa độ 0-3-8, đang phán đoán cấp bậc uy hiếp.” Thượng úy thao tác hệ thống hỗ trợ điện tử lớn tiếng báo cáo.
“Mục tiêu phán đoán ra-đa giám sát bờ biển, tín hiệu yếu, tiếp thu tín hiệu bên nhánh.” Một phút sau thượng úy tiếp tục báo cáo.
“Bắt đầu đi.” Lý Hải giơ điện thoại hướng về tháp khoang, “Anh chuẩn bị xong chưa?”
“Vâng rồi, thưa thuyền trưởng.” Hồng tiên sinh trả lời.
Chỉ vỏn vẹn hai phút, lớp vỏ ngoài màu đen trên đỉnh của “Trường Thành 218” xuyên qua mặt biển, trực tiếp đối mặt với ra-đa trên bờ biển gần nhất để giảm diện tích phản xạ ra-đa đến mức thấp nhất. Duy trì chiều sâu là một việc cực kì hóc búa.
“Số 1, xuất phát!”
“Vâng.”
Giàn giáo trên khoang lồi cách thân chiến hạm vài mét, mở cửa khoang, leo lên trên đó. Nhờ sự giúp đỡ của thủy binh dưới thang, anh kéo bè mảng ra. Hiện giờ một thân một mình ngồi ngay góc nhỏ trên chiếc tàu ngầm, vị trí điều khiển trên đỉnh vỏ, anh đặt đồ vật ngang trên đỉnh vỏ, kéo dây thông hơi. Không khí tràn vào phát ra tiếng gọt giũa chói tai, như tiếng thét gào trong màn đêm, khiến “Hồng tiên sinh” rụt người lại. Bè mảng cao su vừa kéo căng, anh ta gọi thủy binh đóng cửa khoang, sau đó cầm lấy điện thoại trong chiến hạm.
“Nơi đây đã chuẩn bị xong xuôi. Cửa khoang đã đóng kĩ. Tôi xuất phát đây.”
“Được. Chúc anh may mắn.” Lý Hải nói thêm.
Trên bề mặt, thuận theo tàu ngầm bắt đầu chìm vào đáy nước, Hồng tiên sinh thuận lợi bò vào bè mảng, khởi động mô-tơ điện. Phía dưới, lối thoát hiểm của thân thuyền mở nhanh để người thủy binh kia nhảy xuống, sau đó anh cùng thuyền trưởng dùng cán khép kín đóng chặt nó lại.
“Cửa khoang đóng, chúng ta đã trang bị xong để ẩn náu.” Khi đèn chỉ thị cuối cùng trở thành một đường ngang, thuyền phó lên tiếng báo cáo.
“Được.” Lý Hải đáp: “Thuyền phó, anh tiếp quản bàn điều khiển, anh biết phải làm gì rồi chứ.”
“Tôi tiếp quản bàn điều khiển.” Thuyền phó phản hồi, còn thuyền trưởng tiến về khoang sonar. Thuyền phó lập tức ẩn náu tàu ngầm, lái nó xuống đáy biển.
“Nó đang ở đâu.” Kỹ sư trưởng Kim dùng ngón tay gõ thiết bị hiển thị thác nước, “Trong chuyển tốc vận hành gồm mười tám tiết, đối với động cơ phát động ngoài mạn tàu mà nói cũng thật yên tĩnh. Dùng điện động, phải không?”
“Vâng.”
“Tôi thật hy vọng hắn ta có đủ bình điện, thuyền trưởng.”
“Tụ hợp bình điện vật lý, tôi hỏi rồi.”
“Toàn tàu chuẩn bị chiến đấu, chuẩn bị rút lui.” Lý Hải ra chỉ lệnh của anh thông qua loa nói.
Dãy núi Pamir.
Trong bóng tối giơ tay chẳng thấy năm ngón, leo núi dùng hết thời gian cả đêm. Đám mây trôi dạt từ phía nam che lấp mặt trăng và ngôi sao, nguồn sáng duy nhất là ánh đèn ngoài đến từ mục tiêu công kích của bọn họ phản chiếu trên tầng mây. Bây giờ bọn họ đã dễ dàng nhìn thấy nó. Còn một quãng đường tương đối dài, nhưng bọn họ đã gần đến nơi, “Dao Damascus” đã giới thiệu với
các dũng sĩ mục tiêu cụ thể của hành động lần này, hiện tại bọn họ biết nên làm những việc gì. Người chỉ huy lựa chọn cho mình một vùng đất cao, đặt ống nhòm xa lên một phiến đá ngầm, trong thời gian anh ta quan sát công sự đó, giữ vững ống kính. Trông như có ba doanh trại. Trong đó chỉ có hai nơi xây hàng rào. Tuy ở nơi thứ ba, anh có thể thấy đống nguyên liệu hàng rào và từng bó cọc, đặt ở gần cột đèn màu cam nhạt, cây cột đó là loại dùng để chiếu sáng cây cối trong thành phố. Trình độ kiến trúc khiến anh ta cảm thấy kì lạ. Sao lại thực hiện những thứ này trên đỉnh núi! Nơi nào quan trọng đến vậy, mà phải tốn tiền như thế? Rốt cuộc là vũ khí gì khiến người bạn uyên bác của mình sợ hãi, nguyện tiêu hao nhiều vàng đến thế? Người chỉ huy có thể nhìn thấy nơi đó, nhưng không nhìn thấy bất kì vật thể nào dọa người hơn chòi gác của cảnh vệ đeo súng. Trong đống vật thể kiến trúc ấy có một lính vũ trang ẩn náu mang vũ khí loại nặng, đó là vật thể cần sợ hãi. Là chỗ nào đây? Anh cần biết được điều này, bởi vì cần phải tấn công khu kiến trúc đó trước tiên. Đầu tiên, pháo cối của anh phải đổ pháo xuống nơi ấy, nhưng khu nào mới đúng?
Anh ta chia đội du kích của mình thành hai bộ phận, mỗi bộ phận gồm khoảng 15 người. Trợ thủ đáng tin tưởng nhất của anh sẽ dẫn dắt một bộ phận xuất phát cánh bên trái. Anh sẽ dẫn bộ phận còn lại rẽ nhánh phải. Người chỉ huy lựa chọn xong mục tiêu tấn công của mình. Tòa kiến trúc ấy, anh tự nói với bản thân rằng, là nơi con người sinh sống. Đó là nơi sinh sống của con người. Không phải quân nhân, mà là đám người quân nhân bảo vệ. Có một vài ô cửa sổ vẫn còn thắp đèn. Một tòa chung cư xây trên đỉnh núi, anh nghĩ rằng, bọn họ thuộc dạng người ra sao, mà có thể khiến người ta chịu xây dựng một tòa nhà chỉ có thể được nhìn thấy khi ở trong thành phố? Bất kể là ai đi chăng nữa, dù sao thì cũng là kẻ địch của anh, là nanh vuốt của quỷ sa tăng, là đối tượng mà Damascus cần phải tiêu diệt, anh thủ thỉ trong lòng mình như thế.
Trợ thủ nằm xuống cạnh anh ta.
“Tất cả đội viên đều đã ẩn náu xong, chúng ta đã phán đoán sai địa hình từ một khu núi khác. Phải tốn ba tiếng đồng hồ mới tiếp cận được.”
“Tôi không thích đống chòi gác kia.” Trợ thủ mở lời, hai người đều run lên vì rét. Sức gió trở mạnh, và bọn họ không tránh rét được khi không có sự che đậy của quần thể núi non. Điều này đối với toàn bộ đội viên mà nói sẽ là một đêm gian nan, “Trong mỗi tòa nhà có một cây súng liên thanh. Khi chúng ta phát động tấn công, nó có thể quét chúng ta xuống lưng chừng núi.”
“Bọn chúng không có đèn pha.” Damascus chú ý đến điểm này.
“Vậy bọn chúng sẽ sử dụng thiết bị nhìn bóng tối, khi tôi còn phục dịch trong quân đội Pakistan từng gặp qua.”
“Ngon cỡ nào?”
“Bởi vì nguyên lý hoạt động của nó, cự ly quan sát của nó có giới hạn. Nó có thể nhìn được vật thể lớn, như xe tăng chẳng hạn, một người trong bối cảnh hỗn loạn… có lẽ tầm ba ngàn mét. Theo công dụng của nó thì đủ xa rồi, ngài chỉ huy tôn quý. Chòi gác cần phá hủy trước, chĩa pháo cối nhắm thẳng vào nó.”