Dù Trương Chí Quân đang trong trạng thái lái tự động cũng đặt đôi tay trên cán điều khiển và cái van tiết kiệm theo thói quen, chỉ cần tay nắm cán của anh lui về sau hoặc tiến về trước di chuyển vượt hơn góc 30 độ, lái tự động lập tức được giải trừ, phối hợp thúc đẩy van tiết kiệm, anh có thể lập tức thực hiện động tác cơ động cần thiết. Lưu Nam ngồi sau duy trì trạng thái thả lỏng, tất cả thiết bị điện tử phòng bị đều nằm trong trạng thái hoạt động tự động, bất kì cảnh báo nào sẽ được hiển thị trên màn hình hiển thị tinh thể lỏng lớn cỡ 8 inch trong thời gian cực ngắn, và lập tức phát ra tiếng cảnh báo được tổ hợp từ âm thanh nhân tạo.
Đội hình 600 được khởi bay lại sau khi đổ đầy xăng tại một sân bay quân dụng thuộc ngoại ô Hàng Châu nửa tiếng trước, hiện tại 6 chiếc Phi Báo được chia thành 3 nhóm 2 chiếc, theo tốc độ trước mắt chưa đến 30 phút, bọn họ sẽ xuyên qua trung tuyến eo biển truyền thống, tiến vào khu vực nhiệm vụ.
“Đội hình 600, Hawkeye 1 gọi.” Âm thanh trong tai nghe đang gõ vang thần kinh thính giác của Trương Chí Quân, đó là một chiếc “Không Cảnh” đóng vai trò cảnh giới chiến trường và chỉ huy máy báo động tuần tiễu trên không ven biển Đông Hải thuộc Phúc Châu và Phủ Điền Phúc Kiến.
“Hawkeye 1, đội hình 600 hồi báo.” Trương Chí Quân trả lời người kiểm soát chiến trường ngồi cạnh bàn điều khiển máy báo động.
“Tình hình trên không rất tốt, không gặp mục tiêu kẻ địch.”
Âm thanh của kiểm soát viên khiến tất cả mọi người trong đội đều thở phào nhẹ nhõm, để phối hợp hành động, bộ đội hỏa tiễn phòng thủ trên không từ xa đóng giữ tại Đài Châu đến vùng Hạ Môn từ hôm qua đã tuyên bố khẩu hiệu cuộc diễn tập đạn thật phòng thủ trên không là “Mũi tên hộ vệ”, cự li bắn của hỏa tiễn trên không đạt trên 300 cây số, hầu như có thể công kích toàn bộ máy bay trên không xung quanh phía tây của quần đảo Đài Loan, đây chính là “thế tiến công phòng thủ trên không”, hiện tại máy móc sẽ không xuất động, họ vô cùng lo lắng phát sinh việc gây tổn thương do “bắn nhầm”.
Trương Chí Quân cắt đứt hệ thống lái tự động, bắt đầu hạ cao độ, Lưu Nam đang thao tác bản đồ chiến thuật một cách căng thẳng, phân phối khu vực nhiệm vụ.
“Hawkeye 1, đội hình 600 gọi.”
“Mời nói.”
“ETA thời gian 10 phút, xin xác nhận tấn công.” Lưu Nam tiếp quản cách liên lạc thông tín vô tuyến của máy báo động, Trương Chí Quân chuyên tâm thao tác máy bay.
Trong máy báo động cỡ to mang số biệt hiệu Hawkeye 1, kiểm soát viên đảm nhận nhiệm vụ là thượng úy Tô Dương vừa trả lời đội trưởng, vừa nhanh chóng gõ mã số trên một chiếc bàn phím màu đỏ.
“Đội hình 600, ủy ban quân sự cấp cao phê duyệt tấn công, chấp hành sự áp chế cao độ.” Mệnh lệnh của máy báo động được truyền đến đội trưởng thông qua chuỗi số liệu ngữ âm chiến thuật, tiếp theo đội trưởng sẽ thông báo cho đội viên.
Trương Chí Quân hít thở sâu một hơi, áp chế cao độ tức là bọn họ cần thâm nhập vào lục địa quần đảo Đài Loan, đặc biệt trên không của Đài Bắc, hiện giờ tế bào khắp cơ thể anh đang nhảy múa.
Thời gian dùng bữa tối hôm nay được dời sớm 1 tiếng, món ăn phong phú hơn bình thường, Lâm Tiêu chiêu đãi toàn bộ thành viên tiểu đội ngồi cùng một bàn, tuy ai nấy đều mang tâm sự riêng, nhưng cũng ăn uống vui vẻ, mà rất tiết chế, riêng Doãn Hồng Yến chỉ uống một ngụm nước, cô nghe lời khuyên của Sử Cường lớn tuổi nhất trong đội hình, không ăn gì cả, chỉ ăn một miếng sô cô la to, phòng hờ một lát nữa nôn ói liên tục trên không.
Sau bữa cơm có một tiếng đồng hồ để nghỉ ngơi, trong 6 người có người đọc sách, có người viết thư, có người chẳng làm gì cả. Doãn Hồng Yến viết một bức thư ngắn gọn cho ba mẹ, cầu xin ba mẹ nhất định phải chăm sóc tốt cho “con gái nuôi”, hi vọng ba mẹ đừng nhớ mong cô nhiều, vừa viết xong, nghĩ ngợi một lát lại vò viên, ném vào sọt rác, cô không cần dặn dò bất cứ chuyện gì.
9 giờ tối, cô cùng Lưu Nhất Phi ngồi vào khoang máy của chiếc máy bay chiến đấu Su-MKK3 có mã số là 2201, máy bay của bọn họ chỉ mang theo 4 tên lửa chiến đấu hồng ngoại và 2 tấm PL-12B cách ra-đa chủ động khống chế hỏa tiễn cùng khoang treo dẫn đường “Trời Xanh”, tia hồng ngoại/vi quang/nhiệt kế hồng ngoại cùng máy chụp ảnh trong khoang treo sẽ ghi nhớ toàn bộ quá trình hành động. Máy bay chiến đấu của đám chiến
hữu mang theo 2 tấm bom đạn chế tạo từ Raytheon khoảng 1 tấn và 4 tên lửa chiến đấu hồng ngoại, đương nhiên, khoang treo dẫn đường là trang bị cần thiết phải có.
Kỹ sư hậu cần nhổ nốt then chốt bảo hiểm của chiếc ghế bắn ra, rút thang lên máy bay, Lưu Nhất Phi chậm rãi hạ kính chắn của khoang máy xuống, bật màn hình hiển thị nhìn thẳng, nạp điện cho máy tính, nhận được tấm ảnh treo dưới bụng máy của khoang treo dẫn đường “Trời Xanh”, nhìn thấy hình ảnh rõ nét hiển thị trên thiết bị phi hành tổng hợp, anh khẽ hô lên một tiếng hài lòng.
“Lát nữa đừng hét lớn nhé.” Anh nói với Doãn Hồng Yến thông qua máy truyền lời.
“Cái gì?” Doãn Hồng Yến không hiểu hỏi lại.
“Tôi bảo đừng lên tiếng.” Lưu Nhất Phi đáp.
Doãn Hồng Yến hơi không thích người trẻ tuổi tự cao tự đại này, nhưng bản thân là hành khách, thì dứt khoát câm miệng luôn.
Cánh cửa bọc thép phòng nổ trước đường băng máy khởi bay dưới lòng đất đang chậm rãi mở ra, hòa lẫn với ngôi sao trong đêm tối tràn vào kho máy đầy đủ ánh sáng.
Toàn bộ ánh sáng phụt tắt cùng một lúc, điều này giúp đôi mắt của phi hành viên tập quen với độ sáng xung quanh. Lưu Nhất Phi ấn nút mở đóng dưới màn hình, màu xanh lá hiển thị trên màn hình quang học độ rộng to lớn, sắc nét, sáng sủa.
Do tác dụng cách âm của chiếc mũ bảo hiểm, Doãn Hồng Yến chẳng nghe được bất cứ tiếng động gì, cô chỉ cảm thấy thế giới đang bắt đầu rung lên, càng lúc càng mạnh, dường như mỗi một tế bào trong cơ thể đều tập trung vào một chỗ.
“A.” Cuối cùng Doãn Hồng Yến vẫn hét ra tiếng, nhưng cô quên bật bộ đàm, nên Lưu Nhất Phi không chú ý đến.
Cô cảm giác hình như có một bàn tay mạnh mẽ đẩy mạnh mình từ sau lưng, trái tim nhảy cuồng loạn, dường như sắp xổ ra khỏi lồng ngực, nếu không có dây thắt đai an toàn, cả người lập tức nhảy bật khỏi chiếc ghế.
3 chiếc máy bay khởi bay từ 3 độ dốc khác nhau, khoảng cách 0.5 giây, mang theo vệt lửa đỏ dài đằng đẵng trực tiếp xông lên độ cao 10.000 mét, Doãn Hồng Yến cảm thấy mình đang bị hai bàn tay to lớn điều khiển, một bên dùng sức đẩy cô, bàn tay còn lại gắng sức nâng đỡ cơ thể, nhưng đồng thời, mình lại bị đè nén trên ghế, ngay cả ngón tay cũng chẳng thể nào nhúc nhích dù chỉ một chút.
Cô muốn nôn ói, may thay trong bụng trống rỗng, đột nhiên một bàn tay biến mất, chỉ còn lại cánh tay mang nguồn lực càng lúc càng lớn mạnh sau lưng.
Lưu Nhất Phi nhìn chăm chú vào màn hình hiển thị nhìn thẳng, cho đến khi con số nghiêng về phía phải dừng ở vạch 2200, điều đó nói rằng tốc độ của bọn họ hiện giờ nhanh hơn âm thanh gấp khoảng 2 lần.
Đây là động tác khởi bay vượt quy, được gọi là “nhảy sào”, động tác này có thể khiến bất cứ ra-đa nào nhầm tưởng rằng vật thể phi hành rơi từ trên trời xuống, chứ không phải từ đất bay lên, điều này có thể đánh lừa máy báo động trên không của kẻ địch.
Cảm giác kinh khủng từ việc tăng tốc duy trì chừng 10 phút, thân thể nhỏ bé bên trong phục trang phi hành kháng phụ tải của Doãn Hồng Yến đã mướt mồ hôi, dần dần cô cảm nhận được sự thả lỏng của áp suất, tay có thể hoạt động được, cô vô thức bật bộ đàm trong người.
“Cô sao rồi?” Giọng nói của Lưu Nhất Phi truyền đến tai nghe.
“Tôi muốn xuống dưới.” Doãn Hồng Yến không hề nói đùa, hiện tại cô không có tâm trạng đó, xuống máy bay, chân đạp đất, là niềm khát vọng lớn nhất của cô.
“Ô ô, đừng xuống, chúng tôi đang giảm tốc.”
Doãn Hồng Yến không biết, thị giác trong đêm tối đã biến mất, do không đảm nhận nhiệm vụ, cô cũng không mở 3 thiết bị hiển thị sau khoang ghế ngồi sau, một trong số đó bày đầy tham số phi hành, nhưng cô nhìn thấy dụng cụ phát sáng màu đỏ bên góc phải đang chậm rãi rớt ngược chiều kim đồng hồ, lúc này dừng tại vạch 0.86.