Dưới ánh mặt trời mới mọc, Lao Chấn Quốc bắt đầu quan sát ngọn núi đối diện qua ốm nhòm, anh không ngừng điều chỉnh độ phóng đại, đầu tiên nhận được phạm vi tầm nhìn đủ rộng, sau đó là phóng to từng cái cây ngọn cỏ mà mình có hứng thú.
Trong mấy tiếng đồng hồ ban đầu, nó nhìn có vẻ giống một ngọn núi bình thường, có thực vật màu xanh rậm rạp, có cây cối, thậm chí có hoa tươi xinh đẹp.
Tới trưa, dưới ánh mặt trời chói mắt, anh nhìn thấy hình dáng ngọn núi thay đổi, dần dần xuất hiện kết cấu hình bậc thang khổng lồ, sau hai giờ nữa, anh nhìn thấy toàn bộ thực vật và hoa tươi chẳng qua chỉ là một phần của mạng lưới ngụy trang, chỉ có điều quá chân thực, bất luận là máy bay hay vệ tinh đều không thể phân biệt được đây là kết cấu kiến trúc giá khung bên ngoài dung nạp hệ thống ra-đa “rắn hổ mang Đan Mạch siêu cấp”.
Anh đưa ống nhòm cho Mạnh Thiên nằm sấp bên cạnh không xa, chuyên gia vô tuyến điện tinh thông kết cấu ra-đa hiểu vật thể khổng lồ này hơn đội trưởng.
“Ở đó, bên trái ngọn núi, là giếng thông gió tán nhiệt.” Mạnh Thiên khẽ nói.
Tán nhiệt của bất cứ hệ thống điện tử nào cũng đều rất quan trọng, hệ thống ra-đa người Nhật xây dựng này sử dụng kỹ thuật công trình kết hợp giữa làm mát dịch thể và làm mát khí thể, dịch làm mát thông qua máy chủ và hàng vạn bộ phận T/R, nhiệt lượng trao đổi thông qua giếng làm mát được quạt gió và đường dẫn khổng lồ dẫn ra bầu không khí tự nhiên bên ngoài khung máy, nếu như bom tiến vào theo giếng làm mát, vậy thì một vụ nổ cực lớn sẽ phá hủy hoàn toàn máy chủ và cung ứng năng lượng, từ đó khiến nó được gọi là vật phế thải.
“Thiết bị đo khoảng cách!” Lao Chấn Quốc nói với Mạnh Thiên.
Một tia sáng hồng ngoại mà mắt thường không nhìn thấy phóng lên nắp ngụy trang trên giếng làm mát, thông qua mắt kính, đội trưởng nhìn thấy ba luồng hình chữ V, anh điều chỉnh một nút xoay, ba luồng chữ V trùng khít trong tầm mắt, một con số được chiếu vào trong kết cấu mắt kính, 980m.
“La bàn.” Lao Chấn Quốc lại ra lệnh, anh liền ngắm đầu mũi tên màu đỏ trên la bàn điện tử vào giếng làm mát, nhấn nút, trên màn hình kỹ thuật số hiển thị 320 độ, 10 phút 19 giây.
Thiết bị đầu cuối “dẫn đường chiến thuật Bắc Đẩu” cung cấp cho tiểu đội thông tin vị trí chính xác tới 0.1m, đây chính là vị trí địa lý của họ trên trái đất, kết hợp cự ly và góc độ la bàn, họ thu nhỏ mục tiêu thành một ma trận hình vuông 10m x 10m.
Khoảng 4h chiều, mặt trời đang nằm ở góc độ thích hợp, Mạnh Thiên chuẩn bị dùng hệ thống “truyền thông tin chiến trường”, đây là đồ giống như máy quay, ngoài ánh sáng có thể nhìn thấy, còn có thể nhận được quang phổ trong dải hồng ngoại, như thế cũng có thể làm việc trong đêm.
Chuyên gia vô tuyến điện nghiêm túc hướng ống kính về phía “ngọn núi nhỏ”, điều chỉnh tiêu cự, đè dấu chữ thập trong ống kính vào vị trí giếng làm mát, sau khi nhận được hình ảnh hài lòng anh mới lần lượt kết nối một sợi cáp điện nhỏ vào máy quay và chỗ kết nối hai bên hộp thiết bị thông tin đầu cuối, sau đó nhấn nút thao tác trên “máy quay”. Một bức hình cận cảnh độ phân giải cao 5 megapixel được lưu trong thẻ nhớ “máy quay”, tiếp đó bắt đầu nén kích thước file hết mức có thể theo trình điều khiển của thuật toán phần mềm, ảnh sau khi thu nhỏ thể tích thuận theo cáp điện gửi vào thiết bị đầu cuối, trong một chiếc hộp nhỏ, hình ảnh được chia thành hàng trăm ngàn gói dữ liệu, những đơn vị số này được điều chỉnh vào tần phổ tải sóng, thông qua ăng-ten đa giác truyền tới vệ tinh thông tin chiến thuật trên quỹ đạo thấp, thiết bị truyền phát trên vệ tinh lập tức truyền luồng sóng cực ngắn tới từ tiền tuyến này về trạm tiếp nhận mặt đất, không tới một phút, hệ thống ra-đa của bộ chỉ huy và chuyên gia kiến trúc công trình phòng ngự đã đang phân biệt thông tin mục tiêu trên thiết bị hiển thị của mình.
“Người dẫn dắt, tổ chim ưng gọi!” Trong tai nghe của Mạnh Thiên vọng ra tiếng số giải mã.
“Người dẫn đường đang nhận, hãy gửi đi.” Mạnh Thiên đáp lời.
“Người dẫn dắt, trả lời là B, lặp lại, trả
lời là B.” Giọng nói trong tai nghe rõ ràng giống như điện thoại.
Mạnh Thiên khẽ gật đầu về phía Lao Chấn Quốc, biểu thị bộ chỉ huy đã nhận được mục tiêu lựa chọn, tiếp đó chuyên gia vô tuyến điện này dùng giọng nói chậm rãi, rõ ràng đọc một dãy số, lần lượt là tọa độ định vị của tiểu đội, cự ly mục tiêu, phương vị la bàn của mục tiêu, sau nửa phút anh lại lặp lại một lần nữa. Hiện giờ, phân đội “phẫu thuật khoa mắt” không quân có thể tới chính xác bầu trời phía trên hệ thống ra-đa theo dãy số này, sai sót không quá diện tích một phòng khách.
Lao Chấn Quốc và Mạnh Thiên bắt đầu nghỉ ngơi, người đàn ông dân tộc Tạng cảnh giác chú ý xung quanh.
Bảy giờ tối, trời đã tối hẳn, biển đèn trong thành phố phía xa lúc ẩn lúc hiện, trong bóng đen, Lao Chấn Quốc cầm một chiếc đèn pin cỡ lớn kiểu cũ, dưới đáy nối liền với chuôi súng, bên cạnh có một ống ngắm nhỏ.
Anh mở công tắc pin, sau mấy giây làm nóng, đội trưởng chĩa “đầu súng” vào giếng làm mát ra-đa họ đã chọn, nhìn qua ống ngắm, anh nhìn thấy một thế giới hoàn toàn là màu xanh, mặt đất núi sông đều được mặt trăng sáng tỏ chiếu sáng, một đốm sáng sáng rực chiếu trên giếng làm mát, anh di chuyển máy chiếu, cố định đốm sáng vào vị trí giữa giếng làm mát.
“Được rồi.” Khẽ gọi một tiếng, anh tắt điện nguồn.
Tổng thống tân nhiệm Đài Loan - Ngô Đan, người lãnh đạo của “đường độc lập”, mấy năm trước vẫn là họ Ngô, có điều là một công chức quèn trong sở cảnh sát địa phương huyện Đào Viên, trong quy hoạch cuộc đời ông, bình an sống tới khi nghỉ hưu, nhận một khoảng tiền lương hưu không ít, sau đó làm việc mình thích, mới là kế hoạch nghiêm túc. Điều thay đổi vận mệnh của ông chính là lần du lịch Tokyo đó, ông ăn sushi miễn phí, tham gia một sự kiện họp mặt “dân tộc Đài Loan”, không ngờ công chức nhỏ bé thường ngày quen thuộc lịch sử, thích đọc tạp thư này có biểu hiện vô cùng xuất sắc trong diễn thuyết và thảo luận. Sau cuộc họp mặt không lâu, trong khách sạn, một người Nhật nhiệt tình tới gặp mặt ông, đề xuất giúp ông làm chính trị ở khu vực Đài Loan. Đề nghị này khiến Ngô Đan có chút luống cuống, nhưng ông nhanh chóng nhận ra đây là cơ hội lớn nhất cũng là cơ hội cuối cùng trong cuộc đời ông, ông liền gật đầu đồng ý.
“Người Nhật chết tiệt.” Trong dinh tổng thống Đài Bắc, nghe nói vị tổng thống chính gốc có huyết thông dân tộc Cao Sơn này uống trà đạo theo thói quen của quê hương Phúc Kiến giống như cha ông, trong lòng không ngừng mắng thầm.
Trong một khoảng thời gian gần đây, thái độ của xã trưởng Oshima hợp tác xã kinh tế Đảo Quốc – Đài Loan đối với ông càng lúc càng không cung kính, nhưng ông không thể nói, càng không thể tỏ thái độ, vì ông hoàn toàn hiểu rõ, địa vị mình có được ngày hôm nay đều là do tổ chức thần bí và đáng sợ - Yoshimoto ban cho. Oshima béo lùn là công sứ đặc mệnh toàn quyền tương lai của Đảo Quốc thường trú tại Đài Loan, là kẻ thống trị thực tế.
Vừa rồi Oshima yêu cầu người của mình có thể tự do ra vào bộ chỉ huy thời chiến cao nhất ở Giai Sơn Đài Loan, và tham gia tất cả mọi hội nghị quân sự cấp cao, thời điểm thích hợp có thể trực tiếp ra lệnh quân đội Đài Loan tác chiến.
Ngô Đan không thể không đồng ý, nhưng ông quyết định kéo dài mấy ngày, ông cũng không tăng cấp độ cảnh báo chiến tranh theo yêu cầu, ngược lại còn để quan chỉ huy các cấp nghỉ phép, dù sao thì sau này cũng có người Đảo Quốc thu dọn hậu quả, không cần ông phải lo lắng.