Kouma Kogoro không trả lời, ông ta lại nâng ống nhòm lên một lần nữa, ngắm nhìn phong cảnh xinh đẹp trên bờ mà không biết chán, trông như đang chuẩn bị thu hết tất cả phong cảnh vào tầm mắt của mình.
“Thủ trưởng?” Sĩ quan trực đêm cất cao giọng.
Kouma đặt ống nhòm xuống, giơ tay trái lên nhìn chiếc đồng hồ lặn nước đang đeo.
“Bắt đầu công việc lặn.”
Sĩ quan trực đêm ngồi xổm người xuống, xoay một cánh cửa hình tròn trên sàn theo chiều kim đồng hồ, một tiếng ‘két’ vang lên làm thay đổi vị trí đinh mũ và ốc vít, nhấc cửa khoang lên.
“Tu, tu, tu, tu” Một chiếc đèn chống sương mù màu vàng trên bục điều khiển không ngừng nhấp nháy theo tiếng còi báo động.
Sĩ quan trực đêm cúi người chui vào trước, một lát sau, Kouma Kogoro có vẻ lưu luyến không rời nhưng cũng chui vào, tiện tay đóng cửa khoang lại.
Theo chiếc thang, Kouma xuống đến trung tâm chỉ huy trên thuyền một cách thuần thục.
“Phó thuyền trưởng tới.” Sĩ quan trực đêm hô lớn bằng chất giọng được huấn luyện nghiêm chỉnh.
“Cám ơn cậu, Hidari Yoshi, nhờ cậu tiếp tục đưa chúng tôi xuống dưới.” Kouma nhẹ giọng nói.
Ông ta hơi liếc khóe mắt về phía người quân y đứng cách đó không xa, dường như người kia đang muốn báo cáo chuyện gì đó với ông ta.
“Chuyện gì thế, bác sĩ?” Kouma Kogoro hỏi.
Quân y Dai Shigeru, tuổi chừng năm mươi, là một người trung niên thấp béo, hói đầu, ông ta đi lên trước, đè thấp giọng nói.
“Ngài Kouma, bệnh tình của thuyền trưởng không tốt lắm, có phần giống với biến chứng của bệnh tiểu đường, chúng ta có nên thông báo với người trên bờ không?”
Kouma nghiêng đầu sang nơi khác, liếc mắt nhìn người quân y, ánh mắt khiến cho người ta không rét mà run.
“Đáng chết, bên trên ra lệnh chúng ta phải lặng lẽ rời cảng, chỉ có lúc thích hợp chúng ta mới báo cáo lại.”
Ông ta không nói thêm gì nữa, Kouma biết rõ bệnh của thuyền trưởng, virus Blue River là thứ do chính tay ông ta bỏ vào trong ly cà phê Brazil kia.
“Chương trình lặn bắt đầu, xin xác nhận.” Sĩ quan trực đêm lớn tiếng xin chỉ thị.
“Bắt đầu.” Kouma đáp lời.
“Bục điều khiển tự động.”
“Tất cả cửa khoang được đóng.”
“Áp lực bể dằn bình thường.”
“Áp lực đường ống cân bằng.”
“Bánh lái độ sâu đúng vị trí.”
“Tay lái thăng bằng trở lại vị trí cũ hoàn tất!”
Quân lính, sĩ quan, kỹ thuật
viên ở các vị trí lớn tiếng báo cáo tình hình chuẩn bị của mình.
Sĩ quan lặn đi lên một bước, ấn vào một cái chốt mở màu đỏ rất lớn trên tủ điều khiển, tất cả mọi người đều nghe thấy tiếng chuyển động nhanh chóng của dòng nước từ bốn phía, tiếp theo đó là những tạp âm ‘pực pực’.
Một lượng lớn nước biển tràn vào bể dằn (*).
(*)Bể dằn: Một khoang chứa nước trong tàu, thuyền, được sử dụng làm chấn lưu để tạo sự ổn định cho tàu, thuyền.
“Thiết lập, bánh lái độ sâu, góc 15 độ!” Sĩ quan lặn lớn tiếng ra lệnh.
Bên cạnh đài điều khiển chưa tới hai mét trước mặt anh ta, hai sĩ quan đang thao tác một loại thiết bị từa tựa trục lái máy bay, chậm rãi dùng sức, đôi mắt chăm chú coi chừng con số màu đỏ không ngừng nảy lên trước mặt.
“Mười lăm độ, bánh lái độ sâu, thiết lập!” Hai sĩ quan báo cáo gần như cùng một lúc.
“Kính tiềm vọng chiều sâu!” Sĩ quan trực đêm lớn tiếng ra lệnh.
Ước chừng tám phút sau, âm thanh của dòng chảy biến mất, sĩ quan lặn lớn tiếng ra lệnh bắt đầu bình ổn thao tác, điều này có ý nghĩa tương đương việc dùng một cán cân chính xác khống chế dung tích nước biển bên trong mỗi một bể dằn.
Lại qua thêm vài phút đồng hồ, người trên tàu cảm nhận được một cảm giác như đang đặt chân trên mặt đất, tất cả đều đứng im bất động.
“Kính tiềm vọng chiều sâu, thủ trưởng.” Sĩ quan trực đêm lớn tiếng báo cáo với Kouma Kogoro.
“Kiểm tra tính thăng bằng!” Kouma phát ra mệnh lệnh như đọc thuộc lòng.
Cả con tàu ngầm một lần nữa chìm trong sự hỗn loạn căng thẳng một cách trật tự.