Kouma Kogoro giao lại quyền chỉ huy cho sĩ quan trực đêm, còn mình thì đi theo quân y qua một cửa chống nước bí mật, đi tới một khoang ở đuôi tàu được sử dụng làm phòng bệnh. Bên trong khoang thuyền, thuyền trưởng Kazama nằm trên giường bệnh, hai mắt nhắm nghiền, dụng cụ theo dõi bên cạnh đang phát ra thứ tiếng không rõ.
Nhìn thấy Kouma tới, một binh sĩ quân y làm nhiệm vụ y tá lập tức đứng dậy, cúi chào ông ta.
“Thuyền trưởng sao rồi?” Kouma hỏi binh sĩ quân y.
“Chưa có dấu hiệu tỉnh lại, nhưng chỉ số sinh tồn vẫn trong giới hạn bình thường.”
Vào lúc vừa rời bến được khoảng 5 phút, đột nhiên thuyền trưởng ngã xuống do chóng mặt, trước đó ông ta không hề có bất cứ biểu hiện bệnh nào.
“Gay go thật, quân y, hiện tại thuyền trưởng có thể thực hiện chức trách được không?” Kouma nhìn quân y, hỏi.
Quân y ngây người một lúc, ông ta bỗng hiểu ra, đây chính là trình tự bàn giao chức trách chính thức.
“Chỉ sợ không được.” Quân y thấp giọng nói.
“Ông chắc chắn không?”
“Tôi chắc chắn.”
“Được rồi, bác sĩ, ông hãy ký tên chứng nhận lên nhật ký hàng hải, vì lí do sức khỏe nên thuyền trưởng không thể thực hiện chức trách được.” Kouma mỉm cười, nói.
“Đúng vậy, thuyền trưởng, nhưng mà…”
Quân y còn muốn nói gì đó, Kouma phất tay, cúi thấp người chui qua cửa khoang, quay lại trung tâm chỉ huy.
“Sĩ quan trực đêm, cậu thông báo với tất cả sĩ quan quân đội bắt đầu họp, tôi có chuyện quan trọng cần tuyên bố.”
Nửa tiếng sau, Kouma tuyên bố vì thuyền trưởng bị bệnh nên không thể thực hiện được chức trách, hiện giờ ông ta toàn quyền chỉ huy tàu ngầm, cũng thông báo cho quân lính giải mã mệnh lệnh mã hóa nhận được trước đó.
“Xin cho hiến binh và tôi cùng đến khoang thuyền trưởng, mở tủ bảo hiểm của thuyền trưởng.” Kouma nói với sĩ quan chấp hành quân sự.
Giải mã mệnh lệnh được mã hóa cần phải đồng thời cắm ba chiếc chìa khóa mã hóa cứng gần giống USB, chúng được chia ra cho thuyền trưởng, thuyền phó và sĩ quan chấp hành giữ, thiếu một cái cũng không được.
Một lát sau, Kouma bảo hiến binh cầm chìa khóa của thuyền trưởng, còn ông ta và sĩ quan chấp hành đi theo phía sau, cùng bước vào căn phòng thông báo.
Ba chiếc chìa khóa mã hóa gần giống USB được cắm vào trong một mặt trên bàn điều khiển theo thứ tự, một lát sau, một đoạn văn bản hiện lên một cách rõ ràng:
“Nay ra lệnh cho chiếc thuyền của ông bí mật tới vĩ độ Bắc 14°37", kinh độ Đông 121°00", sau khi nhận được mệnh lệnh, chú ý, toàn bộ hành trình của tàu phải giữ bí mật, không được chủ động truyền tin.”
Xem hết mệnh lệnh, Kouma quay đầu nói với sĩ quan chấp hành.
“Xác định mục tiêu đường thủy, chấp hành mệnh lệnh.”
Trong nháy mắt khi thông báo được phát ra, ông ta khẽ nở một nụ cười khó phát hiện với sĩ quan truyền tin, ông ta biết vị sĩ quan truyền tin cũng là một chiến hữu của mình trên chiến tuyến khác.
Ibaraki, khu vực ngoại ô Ohara.
Winston Field chăm chú nhìn những người đang bận rộn bên dưới đèn chiếu phía xa, anh ta cảm thấy hơi lành lạnh liền bất giác kéo cổ áo khoác quân phục lên. Anh ta muốn đi hút thuốc, nhưng hiện giờ là thời điểm dỡ hàng gấp rút nhất, là một quân sĩ trưởng phụ trách phân phối và vận chuyển hàng hóa, anh ta nhất định phải chăm chú dõi theo từng hành động của người dưới trướng mình.
Hàng hóa vận chuyển đêm nay quả thật không giống thường
ngày, bên trong mấy chiếc rương được bọc thép Kevlar và bảo hộ chặt chẽ kia chứa tài sản riêng của Hợp chủng quốc Hoa Kỳ, nói chính xác hơn là chuyên chở vật dụng dự trữ chiến lược cho hải quân Mỹ.
- -------
Sáu khối đạn hạt nhân dành cho Hải quân có thể điều tiết uy lực W80-1 nặng 5 vạn tấn, chúng có thể được trang bị cho tên lửa đạn đạo BGM-109 Tomahawk. (*)
(*) BGM-109 Tomahawk: loại tên lửa hành trình với nhiều biến thể, có khả năng mang đầu đạn hạt nhân, được phóng đi từ các hệ thống phóng mặt đất, chiến hạm hoặc tàu ngầm trên biển.
Những loại tên lửa đạn đạo này là một phần của “Chiếc ô hạt nhân” (*), được vận chuyển vào trong kho hàng bí mật này ở ngoại ô thành phố Ohara mấy tháng trước. Chính phủ Mĩ đã hứa hẹn rằng đến lúc cần thiết thì những tên lửa đạn đạo này có thể dùng để trang bị cho tên lửa đạn đạo BGM-109 Tomahawk của lực lượng phòng vệ, dưới hành động chung của quân nhân Nhật và Mĩ, từ tàu ngầm cấp “Sóng Dữ” của lực lượng phòng vệ trên biển bắn ra, trên một phương diện ý nghĩa nào đó mà nói, điều này đã đem đến lực lượng chiến lược cho quân Nhật.
(*) Chiếc ô hạt nhân: Là sự bảo đảm của một quốc gia có vũ khí hạt nhân để bảo vệ các quốc gia đồng minh phi hạt nhân.
Cho dù mật mã khởi động đầu đạn nằm trong tay Mĩ, nút bấm quan trọng cuối cùng vẫn do Chú Sam (*) điều khiển, nhưng đối với chính phủ chủ trương hòa bình không ngừng gặp phải công kích của thế lực cực đoan thì đây chính là chỗ dựa kiên cố nhất.
(*)Chú Sam: Lấy những từ đầu của United States of America là một từ nhân cách hóa quốc gia chỉ nước Mỹ và đôi khi cụ thể hơn là chỉ chính phủ Mỹ, được sử dụng lần đầu tiên trong thời kì cuộc chiến tranh 1812
Ngày thứ hai kể từ khi Tokyo bị khủng bố tập kích quy mô lớn, điều nằm ngoài dự liệu chính là một tổ của Cục an ninh vũ khí Hải quân từ khu căn cứ Anders trực tiếp tới nhà kho, tiến hành kiểm tra an toàn sơ bộ số vũ khí.
Kết quả, những đầu đạn này đã bị nghi ngờ dấu hiệu rò rỉ phóng xạ, nhất định phải được chở về nhà xưởng bảo vệ của đảo Guam để tiến hành kiểm tra chi tiết.
Tổng thống Johnson McGee đích thân gọi điện thoại cho Thủ tướng, tỏ ra vô cùng quan ngại đối với khả năng ô nhiễm môi trường, cũng ngỏ ý rằng một chiếc tàu ngầm cấp Los Angeles mang theo vũ khí chiến lược cân bằng đang nhanh chóng chạy tới căn cứ quân đội Mĩ tại Okinawa, chỗ dựa đồng minh sẽ không gặp phải bất cứ suy yếu gì.
Tối nay, những đầu đạn có uy lực cực lớn được vận chuyển về vịnh Tokyo thông qua tuyến đường sắt, chuyển lên máy bay vận tải “Galaxy” đã chờ sẵn ở nơi đó.