Vương Nhã không ngờ Đường Lưu Vũ lại dễ dàng nhận lỗi như vậy.
Những lời trách phạt để chấn chỉnh lại thái độ của hắn mà nàng đã chuẩn bị sẵn đều bị nuốt xuống.
Dù sao khả năng gặp nguy hiểm khi ở bên trong cung điện rất thấp, Đường Lưu Vũ lại phải chuẩn bị cho chuyến đi thực chiến, nhắc nhở một hai câu là được rồi.
- Lần này ta sẽ bỏ qua, nhưng sau này nhất định không được tái phạm.
Ngươi là cận vệ của quý tộc, nên có thái độ và cách cư xử đúng mực.
Ta có thể đối xử dễ dãi với ngươi nhưng những kẻ khác nhìn vào sẽ buông lời đàm tiếu không hay.
Gần đây những tên hộ vệ khác cũng đã tỏ ra bất mãn với ngươi.
Nếu không phải sức mạnh của ngươi đủ để khiến bọn hắn e ngại thì ta tin rằng đã sớm có thư khiếu nại nằm trên bàn của đại hoàng huynh.
Đường Lưu Vũ thở dài:
- Thật phiền phức, vẫn là công việc trước kia thoải mái hơn.
Vương Nhã tỏ vẻ hứng thú:
- Trước đây ngươi làm công việc gì?
Đường Lưu Vũ lắc đầu:
- Có thể ngươi không tin, nhưng chính ta cũng không biết công việc khi đó của mình gọi là gì.
Ăn uống sinh hoạt tập thể, rèn luyện kỹ năng và năng lực, thực hiện vài nhiệm vụ…nhưng lại không có mục đích cụ thể nào.
- Lính đánh thuê sao?
- Cứ xem là vậy đi.
Thật ra Đường Lưu Vũ cảm thấy bọn hắn giống một tổ chức khủng bố chuyên nhắm vào các quốc gia nhỏ để tấn công, trộm cướp hơn.
Nhưng nếu nói ra sẽ lại hù dọa Vương Nhã như lần trước, cứ để nàng tự nghĩ theo ý của mình sẽ tốt hơn.
Vương Nhã gật đầu nói tiếp:
- Cao tướng quân có nói nền tảng kỹ năng chiến đấu của ngươi rất vững, kinh nghiệm thực chiến cũng khá tốt.
Thiếu khuyết duy nhất chính là chưa từng tiếp xúc với kiếm thuật, cần thông qua những trận chiến đảm nắm giữ thuật.
Theo Cao Cần, cách sử dụng kiếm chia thành kỹ và thuật.
Kỹ là các kiếm chiêu, còn thuật là cách chuyển hóa năng lực thành lực lượng thuần rồi đưa vào trong các chiêu thức này.
Hiện tại kỹ của Đường Lưu Vũ đã rất tốt, thậm chí thuần thục hơn cả người từng học kiếm từ nhỏ như Vương Nhã.
Tiếc rằng thuật của hắn vẫn chưa có chút tiến bộ nào, vừa hay xuất hiện một đám phản tặc, Cao Cần liền đề xuất để Đường Lưu Vũ cùng Vương Nhã tham gia vào chiến dịch này.
Vương Nhã đã đến độ tuổi trưởng thành, cần các bài huấn luyện thực chiến để tiếp tục phát triển kỹ năng.
Đường Lưu Vũ là cận vệ của nàng nên đương nhiên phải đi theo.
Đề xuất này được quốc vương Vương Khánh chấp nhận nên hai bọn hắn mới có mặt trong chuyến đi này.
Đường Lưu Vũ cười gượng cho qua chuyện.
Nếu hắn thật sự nắm giữ được sức mạnh của mình thì cần gì phải học kiếm thuật? Không phải Đường Lưu Vũ xem thường kiếm thuật của Tô Vân Quốc, nhưng hắn khá tin tưởng rằng năng lực của mình lợi hại hơn như vậy.
Nắm trong tay năng lực vượt trội, chẳng có lý do gì chuyển hóa nó về lực lượng nguyên bản để thi triển ra một thứ yếu hơn.
Có điều nói đi cũng phải nói lại, dù không có thuật, chỉ dựa vào tốc độ, sức mạnh của Đường Lưu Vũ phối hợp với kiếm kỹ mà Cao Cần đã chỉ dạy cũng đủ để hắn tung hoành.
Cho nên Đường Lưu Vũ chỉ muốn học hết tất cả kiếm kỹ, thuật gì đó nếu nắm được thì tốt, không có cũng chẳng ảnh hưởng gì.
Thủ đô Tô Vân Quốc có diện tích rất lớn, dùng tốc độ nhanh nhất cũng phải mất hơn một ngày mới đến được biên giới tiếp giáp với lãnh địa của tam công tước.
Bọn hắn khởi hành từ sáng, phải đến trưa hôm sau mới tới nơi.
Đáng thương nhất vẫn là Đường Lưu Vũ, khi đêm xuống hắn bị Vương Nhã đuổi ra khỏi xe để nàng nghỉ ngơi.
May mắn được một nhóm quân lính tốt bụng thu lưu cho ngủ lại.
Có điều những chiếc xe khác đều có đến gần mười người, vừa chật chội lại vừa ồn ào.
Bọn hắn thảo luận đủ các vấn đề từ kinh tế chính trị xã hội cho đến tiền tài quyền lực mỹ nữ.
Đường Lưu Vũ cảm thấy mình bị lạc loài, còn không thoải mái bằng việc ngồi một mình trong phòng tự kỷ.
Trưa ngày hôm sau, bọn hắn vừa xuống xe đã được một vị bá tước, cũng là người chịu trách nhiệm quản lý thành trì tại khu vực biên giới hai lãnh địa, Đổng Minh tiếp đón.
Hắn tỏ ra khá niềm nở vì sự có mặt của Cao Cần và Vương Nhã cùng đám lính tinh nhuệ.
Sau bữa trưa thịnh soạn, tất