Trần Kỳ là nhi tử cửa tam công tước.
Lần này đề xuất dẹp loạn cũng đến từ vị công tước kia, hắn đương nhiên cũng sẽ biết Vương Nhã cùng Đường Lưu Vũ sẽ theo Cao Cần đến đây.
Vấn đề là đối phương lại biết Cao Cần quyết định sẽ hành động ngay tối nay, lại còn yêu cầu Đường Lưu Vũ báo cáo vị trí của Vương Nhã trước khi bắt đầu.
Lẽ nào…Trần Kỳ đã biết Vương Nhã muốn nhân cơ hội này gặp mặt tình nhân? Bắt gian tại trận, tình tiết này có hơi cẩu huyết, nhưng đã nhận tiền của người thì phải làm việc cho người.
Đường Lưu Vũ cũng chỉ có thể thay Vương Nhã mặc niệm, là nàng làm chuyện có lỗi với Trần Kỳ trước.
- Được.
Hắn gửi lại một chữ ngắn gọn xem như đáp ứng rồi thở dài, đưa mắt nhìn về phía đằng xa.
Có lẽ đêm nay sẽ không phải là một đêm yên bình như Đường Lưu Vũ vẫn tưởng.
Mặt trời dần khuất dạng, tất cả tập trung trên một chiếc máy bay quân dụng cỡ lớn.
Cao Cần mặc quân phục, ra dáng một vị lão tướng từng trải.
Hắn đứng ngay chính giữa khoang chứa, thuật lại cẩn thận chi tiết kế hoạch cũng như phân công nhiệm vụ của từng nhóm.
Hệ thống do thám được khởi động, bản đồ khu vực này lập tức hiện ra, có vài vùng bị che mờ do thiết bị nhiễu sóng của tổ chức phản tặc.
Không ai dám chắc tại những khu vực bị nhiễu sóng này có gì, tất cả vẫn chỉ dựa trên suy đoán và thông tin Đổng Minh cung cấp.
Đến những vị trí phù hợp, từng nhóm lần lượt từ trên cao nhảy xuống.
Tùy theo kế hoạch, bọn hắn sẽ đáp thẳng vào chỗ quân địch đang tập trung để giao chiến hay cách đó một đoạn, dựa vào địa hình bố trí mai phục.
Nhóm ba người của Đường Lưu Vũ nhảy xuống cuối cùng ở góc phía nam, khu vực tiếp giáp với hai ngọn núi lớn, chính giữa có một con đường hiểm trở.
Đây là đường rút lui duy nhất của đám phản tặc kia khi bị đánh bại.
Cao Cần đã lên kế hoạch rất chi tiết, quân tinh nhuệ trong tay hắn lại mạnh áp đảo tổ chức phản tặc, cho nên khả năng đối phương chạy thoát cực kỳ thấp, dù thành công thì cũng chỉ có thể là vài tên vô danh tiểu tốt không ai chú ý.
Cho nên Vương Nhã mới cảm thấy đây là nhiệm vụ quá đơn giản, còn Đường Lưu Vũ lại rất hài lòng.
Vừa đáp đất, Lý Hành theo tác phong chuyên nghiệp thu hồi toàn bộ vật dụng nhảy dù rồi quay sang Đường Lưu Vũ và Vương Nhã, dùng ám hiệu ra lệnh cho bọn hắn nấp vào vị trí định sẵn.
Đường Lưu Vũ sẽ nấp cùng một chỗ với Vương Nhã, nói là chặn đường kẻ địch nhưng thật ra là bảo vệ nàng.
Lý Hành với năng lực và kỹ năng cao chủ động rời đi thám thính tình hình, nếu xuất hiện kẻ địch sẽ trực tiếp giải quyết hoặc thông báo cho hai người chuẩn bị.
Có quân lính tinh nhuệ và Cao Cần đánh thẳng vào căn cứ, Lý Hành chủ động tiến lên dọn dẹp tàn dư, Đường Lưu Vũ gần như chắc chắn rằng nếu có kẻ nào chạy đến được nơi này thì chỉ có thể là cố ý thả ra cho Vương Nhã luyện tập thực chiến.
Vương Nhã cũng hiểu điều này, ánh mắt hiện rõ sự bực bội nhưng không tiện phát tác.
Sau khi gửi định vị tọa độ cho Trần Kỳ, Đường Lưu Vũ nằm vắt người lên một nhánh cây, bộ dạng thoải mái nói:
- Ngủ một giấc đi, khi có người đến ta sẽ thông báo với ngươi.
Vương Nhã ngồi trên một cành cây khác, giọng nói chứa đầy sự bất mãn:
- Cao tướng quân là người rất nghiêm khắc, sắp xếp như thế này chắc chắn là do phụ hoàng yêu cầu.
Hắn vẫn luôn xem ta là một đứa trẻ chưa trưởng thành.
Đường Lưu Vũ cười cười:
- Chẳng phải trong mắt phụ mẫu chúng ta luôn luôn là những đứa trẻ chưa trưởng thành sao?
Vương Nhã đang tức giận nên trút luôn lên đầu Đường Lưu Vũ:
- Ngươi thì biết cái gì.
Đường Lưu Vũ ngẩn ra.
Cũng đúng, hắn là cô nhi, vốn không hiểu về những thứ này.
Đường Lưu Vũ cũng không phải kiểu người thích lên mặt dạy dỗ người khác bằng những câu như “có phúc mà không biết hưởng”.
Phúc hay họa tự biết, không cũng vị trí rất khó đưa ra đánh giá chính xác.
Thấy Đường Lưu Vũ yên lặng, Vương Nhã cũng không nói tiếp.
Nàng lấy điện thoại ra thao tác cực nhanh, có lẽ là muốn gửi tin nhắn trách móc đến cho quốc vương Vương Khánh.
Chấn động từ trận chiến bắt đầu truyên đến.
Ban đầu chỉ là những chấn động nhỏ nhưng càng