Thủ lĩnh nhóm khẽ lắc đầu, tiếp tục dùng ngón tay ra hiệu cho hai tên thuộc hạ còn lại.
Hai tên kia nhận được lệnh không xông lên mà còn lui về phía đằng sau một đoạn, nếu để ý sẽ thấy bọn hắn đang chặn những vị trí có khả năng trốn thoát nhất.
Nơi này là con đường nằm giữa hai ngọn núi, phương hương chạy trốn khả thi cũng không nhiều.
Chờ hai tên thuộc hạ vào vị trí, thủ lĩnh bước lên túm lấy cổ áo tên đang bị thương kia, dùng lực mạnh ném hắn về phía vách đá.
Bị thương đã khiến hắn suy yếu khá nhiều, dưới lực đạo mạnh mẽ căn bản không có chút sức chống cự nào, cả người đâm vào vách núi tạo thành một chiếc hố, đá tảng bắn tung tóe khắp nơi.
Khói bụi tán đi, có thể thấy máu từ trong hố chảy ra ngoài, tên kia cho dù chưa chết thì cũng không kém là mấy.
Thủ lĩnh giống như chỉ vừa giải quyết xong một thứ vô dụng cản đường, vẻ mặt vẫn lạnh nhạt nói:
- Ta là Khương Hạ, thủ lĩnh của tổ chức Trục Vương mà các ngươi gọi là phản tặc.
Lý Hành rất mạnh, xứng đáng để bọn ta hợp sức tiêu diệt.
Ngươi không xứng nhưng vẫn đủ tư cách để biết tên của ta.
Đường Lưu Vũ tùy ý phất tay:
- Tên của ngươi là thứ gì đó rất giá trị mà ta cần phải biết sao?
- Bởi vì nó là tên của kẻ sẽ kết thúc mạng sống của ngươi.
truyện kiếm hiệp hay
Khương Hạ vừa dứt lời thì thân thể liền nổ bụp một tiếng giống như bong bóng.
Vụ nổ không lớn nhưng vẫn tạo thành một màn khói đen che mắt.
Từ trong làn khói, hàng trăm thân ảnh đồng loạt lao ra.
Đây là những tên Khương Hạ tí hon chỉ cao khoảng hai mươi cm, trên tay mỗi tên cầm một thanh kiếm với kích thước tương ứng.
Tốc độ của bọn hắn cực nhanh, bay nhảy phân tán ra xung quanh rồi đồng loạt vung kiếm.
Hàng trăm luồng ánh sáng hình bán nguyệt từ bốn phương tám hướng phóng thẳng về phía Đường Lưu Vũ.
Đây là kỹ năng dùng kiếm năng lương cơ bản nhất, không ngờ mỗi thanh kiếm nhỏ kia đều là vũ khí năng lượng, còn chiếc áo màu đen kia cũng là một loại chiến giáp có thể thay đổi hình dạng theo yêu cầu và không gian chứa đồ, cao cấp hơn cái Đường Lưu Vũ đang mặc một bậc.
Những luồng sáng hình bán nguyệt này tuy nhỏ nhưng vẫn rất uy hiểm.
Không còn nghi ngờ gì nữa, tên Khương Hạ này mới là kẻ mấu chốt giúp bọn hắn giết chết Lý Hành.
Đường Lưu Vũ không kịp nghĩ nhiều.
Hắc Thần được hắn vận dụng với tốc độ cực nhanh, dư ảnh do nó tạo ra biến thành một khối cầu đen bảo vệ ba trăm sáu mươi độ quanh hai người.
Đây là kỹ năng phòng ngự khá nổi tiếng của Cao Cần, khi Đường Lưu Vũ nắm được hắn đã phải tán thưởng không thôi.
Luồng sáng năng lượng bị khối màu màu đen chặn đứng hoàn toàn.
Hàng loạt tiếng nổ vang lên, vụ nổ năng lượng khiến tầm nhìn của Đường Lưu Vũ bị hạn chế.
Không biết từ lúc nào, một tên Khương Hạ tí hon đã xuyên qua được khối cầu này để bám trên người Đường Lưu Vũ.
Dù sao đây cũng không phải khối cầu thật sự mà là do tốc độ quá nhanh tạo dư ảnh đánh lừa thị giác.
Chỉ cần nhãn lực đủ mạnh và phản xạ đủ tốt là có thể nắm chắc thời cơ xuyên qua.
Khương Hạ đã làm rất tốt chuyện này.
Đường Lưu Vũ cảm nhận được một tên Khương Hạ tí hon bám trên người mình, nhưng còn chưa kịp bóp bát đối phương thì thanh kiếm nhỏ kia đã đặt trên cổ Vương Nhã.
Khương Hạ tí hon cất giọng, cường độ âm thanh không nhỏ hơn so với ban đầu là mấy:
- Dừng tay đi.
Các ngươi thua rồi.
Đường Lưu Vũ thầm thở dài, thu lại Hắc Thần đặt ngang người.
Hàng trăm tên Khương Dạ tí hon cũng đồng loạt nổ tung thành khói đen, hợp nhất với tên Khương Dạ đang đặt kiếm lên cổ Vương Nhã, trở lại hình dạng ban đầu.
Đường Lưu Vũ khẽ lắc đầu nói:
- Ngay từ đầu mục đích của ngươi đã không phải là đánh bại ta?
- Ngươi có năng lực thân thể bất hoại quá mạnh, bọn ta không có ai sở hữu năng lực thiên về sát thương đủ mạnh để xuyên qua lớp phòng ngự này.
- Cho nên ngay từ đầu ngươi đã nhắm vào nàng?
- Luôn luôn.
Đường Lưu Vũ đã hiểu.
Lần này thất bại không đến từ thực lực mà là do yếu tố bất ngờ.
Đối phương biết rõ năng lực của Đường Lưu Vũ là