Viên đá đính trên vòng tay phát ra ánh sáng nhẹ như báo hiệu đã kích hoạt thành công.
Đường Lưu Vũ có chút bất mãn nhìn về phía Vương Nhã:
- Lần này trở về nhất định phải thêm tiền thưởng.
Không chờ Vương Nhã trả lời, Khương Hạ đã bật cười:
- Ngươi cho rằng mình còn có cơ hội trở về sao?
Đường Lưu Vũ khó hiểu hỏi:
- Tại sao ta không thể trở về?
- Chúng ta chỉ cần cửu công chúa.
Hắn vừa dứt lời, một tên thuộc hạ không biết từ lúc nào đã đi đến sau lưng Đường Lưu Vũ.
Trong tay đối phương ngưng tụ ra một khối hỏa cầu nhỏ, vừa chạm vào lưng hắn lập tức nổ tung, uy lực chẳng kém gì đạn pháo.
Vụ nổ tạo thành một cái hố sâu trên mặt đất.
Khi khói bụi tán đi, chỉ thấy thân thể Đường Lưu Vũ đã bị vùi dưới đất đá, chỉ sót lại một bàn tay còn vươn lên trên.
- Đường Lưu Vũ…
Vương Nhã gào thét trong tuyệt vọng.
Dường như sự nàng làm ổn, Khương Hạ lập tức đặt một vật hình tròn lên cổ Vương Nhã.
Ánh sáng lóe lên, nàng lập tức mất đi ý thức, đầu ngã gục sang một bên.
Khương Hạ định cởi khăn che mặt và mặt nạ điện tử của Vương Nhã ra nhưng sau cùng vẫn nhịn xuống được, hắn nhìn về đám thuộc hạ phất tay nói:
- Xử lý dấu vết.
Tên thuộc hạ kia lập tức bay đến chỗ đồng bọn bị Khương Hạ đánh bay trước đó, không những không cứu mà còn bồi thêm một hỏa cầu nữa để hủy diệt thi thể đối phương.
Hắn cũng không kiểm tra xem Đường Lưu Vũ và tên đồng bọn này còn sống hay đã chết mà tự tin nói:
- Thủ lĩnh, chúng ta đi thôi.
Khương Hạ khẽ gật đầu.
Một tên trọng thương sắp chết và một tên bị khóa mất năng lực đương nhiên không thể chống lại sức mạnh công phá này.
Cao Cần và quân lính tinh nhuệ đã sắp đuổi đến, bọn hắn phải rời đi thật nhanh.
Ba người lập tức lao vút đi, biến mất trong màn đêm tăm tối.
Bên dưới hố sâu phát ra từng âm thanh đất đá vỡ nát.
Vài phút sau, bàn tay đang vươn lên khỏi mặt đất của Đường Lưu Vũ bất ngờ cử động.
Một cánh tay khác từ dưới vươn ra, cả hai tạo thành lực đẩy kéo Đường Lưu Vũ lên khỏi đống đất đá kia.
Hắn dồn lực vào chân, co người phóng thẳng lên khỏi miệng hố, đưa tay phủi hết bụi bẩn trên người rồi thấp giọng tự nói:
- Quả nhiên là một nhóm phản tặc, kinh tế hạn hẹp dùng hàng kém chất lượng.
Đường Lưu Vũ vừa nói vừa tiện tay ném chiếc vòng tay đã bị vụ nổ phá hủy hơn phân nửa sang một bên.
Khi vừa đeo nó lên, Đường Lưu Vũ cảm thấy chẳng có gì khác biệt nên đã thử một chút.
Hắn dùng lực nắm mạnh lưỡi kiếm sắc bén của Hắc Thần.
Nếu không còn năng lực, Đường Lưu Vũ nhất định sẽ bị thương.
Kết quả là không có việc gì xảy ra, một chút cảm giác đau đớn hay vết thương ngoài da cũng không.
Hắn liền biết chiếc vòng này là hàng kém chất lượng, cho nên vừa rồi mới giả ngốc để khiêu khích đối phương xử lý mình.
Dù sao mục đích của những tên này chỉ là bắt Vương Nhã, không có lý do gì để mang theo Đường Lưu Vũ.
Là kẻ hung ác, đối phương sẽ lựa chọn xử lý hắn để tránh phát sinh tình huống bất ngờ.
Nhân cơ hội này tạm tách ra, tiếp theo sẽ dễ hành động hơn.
Trước đó hắn đã dựa vào âm thanh xác định phương hướng rời đi của ba tên kia, hiện tại phải cấp tốc đuổi theo trước khi đối phương kịp xóa hết dấu vết.
Quan trọng hơn, giống như đám phản tặc, Đường Lưu Vũ cũng rất sợ bị Cao Cần và đám quân tinh nhuệ kia đuổi đến.
Nếu để bọn hắn biết mình bảo vệ không tốt, khiến Vương Nhã bị bắt đi mất thì phiền to.
Đường Lưu Vũ thậm chí có thể đoán được vị lão tướng kia sẽ trách mắng mình như thế nào.
Hắn không sợ đau nhưng rất ngại nghe người lớn tuổi lải nhải bên tai.
Nhặt lấy Hắc Thần bị văng ra cách đó khá xa, Đường Lưu Vũ lập tức lên đường truy đuổi.
Ba tên phản tặc di chuyển rất nhanh, trên đường đi còn không quên để một tên xóa sạch dấu vết.
Đường Lưu Vũ chỉ theo được một đoạn rồi hoàn toàn mất dấu.
Trong khóa huấn luyện kỹ năng chiến đấu và sử dụng vũ khí của hắn không có các mục như di chuyển hay theo dõi quân địch.
Trước đó vì tưởng bản thân không có năng lực nên Đường Lưu Vũ chỉ tập trung và các kỹ năng chiến đấu mà bỏ qua nhưng thứ phụ trợ khác, hiện tại có hối hận thì cũng được muộn.
Mất dấu thì mất dấu, Đường Lưu Vũ vẫn theo phương hướng di chuyển trước đó của ba tên này tiến thẳng