Vương Khánh trừng mắt nhìn Vương Nhã khiến nàng giật thót, còn vài lời chưa kịp nói cũng phải vội dừng lại.
Thở dài một hơi, sau cùng Vương Khanh cũng chỉ biết bất đắc dĩ lắc đầu.
Nữ nhi mà hắn nuông chiều nhiều năm không ngờ sau cùng lại vì ngoại nhân mà đâm lén người làm cha này một cái, tuy không quá đau nhưng vẫn rất khó chịu.
Vương Khánh phất tay đáp:
- Đi đi.
Trong vòng ba ngày phải rời khỏi Tô Vân Tinh, nếu không lệnh truy nã sẽ tiếp tục được ban bố.
Đường Lưu Vũ cảm thấy hơi khó hiểu.
Rõ ràng là hắn đánh thắng, tại sao tình thế hiện tại lại giống như là kẻ bại trận được đối thủ tha mạng? Vị quốc vương này ngồi ở trên cao quá lâu nên bị mất nhận thức về tình huống trước mặt sao? Khi Đường Lưu Vũ còn chưa nghĩ được câu nào thật hay để đáp trả lại, đại công tước đã thay hắn nói:
- Quốc vương bệ hạ, chuyện này còn chưa kết thúc.
Đường Lưu Vũ thắng.
Cao tướng quân, đại diện cho sức mạnh của Tô Vân Quốc đã bị đánh bại.
Chuyện này truyền ra sẽ gây ảnh hưởng nghiêm trọng đến uy nghiêm hoàng tộc.
Ngươi định xử lý như thế nào?
Vương Khánh lạnh nhạt đáp:
- Vậy thì đừng để nó truyền ra là được.
Đại công tước cười nhẹ:
- Ta đương nhiên sẽ kín miệng, nhưng những người khác thì chưa chắc.
— QUẢNG CÁO —
Lời này là để ám chỉ bảy vị công tước còn lại cùng người thừa kế của bọn hắn, nhưng đó chỉ là tầng ý nghĩa đầu tiên.
Vương Khánh có thể nghe ra được mục đích thật sự của đại công tước:
- Ngươi muốn trao đổi thứ gì?
- Rất đơn giản.
Đường Lưu Vũ thắng, Vương Hiệu không có người phụ tá đắc lực, không còn đủ tư cách trở thành quốc vương kế nhiệm.
Cao tướng quân, biểu tượng sức mạnh của quốc gia bại trận.
Quốc vương bệ hạ, ngươi có nghĩ đến việc nhanh chóng chọn ra người thừa kế rồi thoái vị ngay trong năm nay hay không?
- Hỗn xược…
Câu này là đến từ Cao Cần.
Nghỉ ngơi một lát, hắn đã khôi phục lại chút sức lực, miễn cưỡng đứng vững lê từng bước lại gần.
Đại công tước đưa mắt nhìn Cao Cần, trong ánh mắt hiện lên sự xem thường.
Cái gì mà biểu tượng sức mạnh? Nếu đã thất bại thì không còn tư cách ngồi ở vị trí đó nữa.
Theo nguyên tắc truyền qua các đời, ngoài tìm người thừa kế, kẻ đánh bại được đại tướng quân sẽ được chọn làm đại tướng quân đời tiếp theo.
Bởi vì đại tướng quân luôn được xem là kẻ mạnh nhất Tô Vân Quốc.
Ai đánh bại người mạnh nhất thì sẽ thay hắn ngồi vào vị trí đó.
Vấn đề là Đường Lưu Vũ không phải con dân quốc gia này.
Bại bởi người ngoài, biểu tượng sức mạnh tan vỡ, bất kể nguyên nhân là gì thì cũng sẽ bị xem thường.
Cao Cần là kẻ dám chấp nhận thất bại.
Hắn đứng thẳng người, không hề quan tâm đến ánh mắt xem thường của đại công tước và những người khác, nghiêm giọng nói:
- Ngươi muốn ép quốc vương thoái vị? Đại công tước, đừng đánh giá quá cao bản thân.
Ngươi vĩnh viễn không biết được mình đang đối diện với thứ gì.
Cả đám người đưa mắt nhìn nhau.
Lần này không phải đại công tước mà là tam công tước trả lời:
- Ta vừa nhận được tin tổ chức sát thủ đã bị đánh lui khỏi kho vũ khí, đại quân của thủ đô đang tập trung lại quanh cung điện.
Các ngươi định dùng chiêu bắt cá trong lọ, một lưới vây trọn, muốn dùng vũ lực để đưa Vương Hiệu lên vị trí quốc vương sao?
— QUẢNG CÁO —
Event
Vương Khánh thở dài:
- Đây là hạ sách cuối cùng, ta cũng không còn cách nào khác.
Tổ chức sát thủ tấn công, các vị công tước và người thừa kế của bọn hắn đều mất mạng, ta và đại tướng quân trọng thương, cuối cùng thành công tiêu diệt toàn bộ tổ chức này.
Đây là một sự kiện chấn động toàn quốc, cả nước sẽ phải để quốc tang trong vòng một tuần.
Ta rất thương tiếc, nhưng vì tình trạng không tốt cũng như nghĩ đến tương lai đất nước nên phải nhanh chóng truyền lại ngôi vị cho Vương Hiệu, đồng thời truyền lại tước vị cho hậu nhân của các tám công tước.
Vẻ mặt đại công tước không thay đổi:
- Quốc vương bệ hạ, ngươi muốn bất chấp hậu quả đưa Vương Hiệu lên ngôi, mặc cho nó có thể khiến Tô Vân Quốc suy yếu?
Vương Khánh chợt nghiêm giọng:
- Các ngươi mới là những kẻ khiến Tô Vân Quốc suy yếu.
Đừng cho là ta không biết các ngươi đã làm những gì suốt mấy năm qua.
Nếu đem những tội danh này tổng hợp lại, mỗi kẻ trong số các ngươi đều phải chết vô số lần.
Ta cho các ngươi cơ hội chết như một người anh hùng, lẽ nào còn chưa vừa lòng.
Vương Khánh vừa dứt