Câu trả lời này khiến Trần Ngạn ngây ra, nhưng kẻ bị đả kích lớn nhất lại là Đường Lưu Vũ.
Hiện tại hắn đã xác nhận tất cả đều là sắp xếp của Vương Khánh, bao gồm luôn cả kết quả trận đấu với Cao Cần.
Bất kể Cao Cần thắng hay bại, Vương Khánh đều đã có sắp xếp riêng để đảm bảo mình chắc chắn sẽ là kẻ chiến thắng sau cùng.
Đây đúng là phong thái của bậc quân vương, nhưng cũng là kiểu mà Đường Lưu Vũ cảm thấy chán ghét nhất.
Dù sao trong vô hình bị người khác âm thầm tính kế cũng không dễ chịu chút nào.
Tình thế đã đổi chiều, nhóm sát thủ và quân lính đế quốc đang chiến đấu quyết liệt đột nhiên dừng tay.
Nếu để ý kỹ sẽ phát hiện ngoài vài kẻ bị Vô Niệm giết chết ban đầu để lấy lòng tin của đám công tước thì không có ai mất mạng bởi trận chiến này nữa.
Tất cả đều là sắp đặt của Vương Khánh, hi sinh vài quân lính đổi lấy tính mạng một tên Thức Tỉnh Giả cấp độ sáu và một vị công tước, đáng giá.
Vương Khánh dường như cũng không muốn dài dòng thêm nữa.
Dưới hiệu lệnh của hắn, cả quân lính vương quốc và tổ chức sát thủ đều đồng loạt lao đến tấn công.
Do những quân lính ở đây đã biết trước kế hoạch nên Vương Khánh chỉ chọn những kẻ mà hắn tuyệt đối tin tưởng, số lượng không nhiều nhưng chất lượng là tuyệt đối.
Kể cả khi đây chỉ là một phần nhỏ trong số lượng quân lính có mặt ở thủ đô thì vẫn lên đến cả ngàn người, cộng với tổ chức sát thủ thì hoàn toàn áp đảo nhóm của các vị công tước.
Vương Khánh không cho phép sai lầm xảy ra, hắn muốn chiến thắng một cách tuyệt đối.
Đối phương có đến ba tên Thức Tỉnh Giả cấp độ sáu, còn lại đều là cấp độ năm, thương vong là khó tránh khỏi.
Hiện tại Cao Cần đã kiệt sức, Vô Niệm trải qua trận chiến ở kho vũ khí, vừa rồi lại dùng sát chiêu giết chết hai người nên cũng tiêu hao rất lớn.
Bên này Thức Tỉnh Giả cấp độ sáu chỉ còn lại Vương Khánh là ở trạng thái hoàn hảo.
Nhưng quốc vương tuổi tác đã cao, chiến đấu cường độ mạnh sẽ khiến tuổi thọ của hắn giảm sút.
Cao Cần tiếp nhận lại Thần Phạt từ tay Vương Khánh, cùng Vô Niệm đứng chắn trước mặt quốc vương.
Hắn nhìn Vô Niệm nở nụ cười:
- Lão bằng hữu, chúng ta lại được sát cánh cùng chiến đấu.
Vô Niệm hờ hững đáp:
- Ta không phải bằng hữu của ngươi.
- Đáng tiếc…
Vương Khánh quay đầu nhìn hai huynh muội, nở một nụ cười hiền lành rồi đột nhiên nói với Đường Lưu Vũ:
- Ta biết mình không có tư cách yêu cầu ngươi giúp đỡ.
Nhưng có thể thay ta bảo vệ hai người bọn hắn hay không?
Đường Lưu Vũ khẽ cau mày, lắc đầu đáp lại:
- Không được.
- Thật sự không được?
- Tối đa chỉ một mình Vương Nhã mà thôi.
- Vậy là được rồi.
Vương Khánh dường như khá hài lòng với kết quả này.
Nụ cười hiền lành của hắn khiến Đường Lưu Vũ méo mặt, cảm giác như bản thân vừa bị đánh lừa thêm một lần nữa.
Vương Khánh cố tình hô giá cao hơn mong muốn, để Đường Lưu Vũ hạ xuống vừa đúng ý đối phương.
Đây là một thủ thuật chuyên dùng trong đàm phán, có trách thì trách Đường Lưu Vũ quá ngây thơ, sau cùng vẫn bị lão quốc vương cáo già này lừa gạt.
Vương Hiệu tốt xấu thì cũng là Thức Tỉnh Giả cấp độ năm, thậm chí có thể tham chiến, đúng là không cần hắn bảo vệ.
Khó chịu thì khó chịu, Đường Lưu Vũ là kẻ rất biết giữ lời hứa.
Hơn nữa ấn tượng của hắn với Vương Nhã vẫn rất tốt.
Dù không có yêu cầu của Vương Khánh, hắn vẫn sẽ chủ động bảo vệ nàng.
Đường Lưu Vũ không có hứng thú với trận chiến tranh quyền đoạt lợi này, sau khi mọi chuyện kết thúc sẽ lập tức rời đi.
Những việc tiếp theo cũng sẽ không liên quan gì đến hắn.
Đại chiến nổ ra kịch liệt, Đường Lưu Vũ nhanh chóng mang Vương Nhã đến khu vực quan chiến.
Quân lính vương quốc đã nhận được lệnh nên đều chủ động nhường đường cho bọn hắn.
Vừa đến nơi, ánh mắt Vương Nhã lập tức hướng về đại chiến phía dưới, trên mặt hiện rõ sự lo lắng:
- Ngươi nói phụ hoàng sẽ không sao chứ?
Đường Lưu Vũ lắc đầu:
- Đối phương có đến ba tên Thức Tỉnh Giả cấp độ sáu.
Cao Cần và Ảnh Vũ đều đã gần kiệt sức, không giúp được gì nhiều.
Dù quân lực áp đảo, Vương Khánh vẫn sẽ phải chịu trách nhiệm tấn công chính.
Hơn nữa đối phương sẽ chủ động nhắm vào hắn.
Ai thắng ai bại đã sớm rõ ràng, nhưng sống chết ra sao thì ta không nói trước được.
Vương Nhã chợt nắm lấy tay áo