Thật ra Đường Lưu Vũ cũng không có quá nhiều thứ đáng để lưu luyến tại Thủy Nguyên Quốc, nhưng dù sao cũng đã sinh sống một thời gian dài, hắn muốn rời đi trong hòa bình chứ không phải như một tên tội phạm truy nã bỏ trốn.
Chỉ nghĩ đến đây thôi cũng đã khiến Đường Lưu Vũ do dự không biết việc mình gia nhập nhóm này là đúng hay sai.
Theo quy tắc do vị nghĩa phụ kia định ra, tại mỗi một hành tinh chỉ dừng chân tối đa một năm và cần thực hiện một nhiệm vụ nào đó.
Nhiệm vụ này không chỉ để rèn luyện mà còn là thu thập các vật phẩm cần thiết để hoàn thiện các chức năng mới đã sớm được hoạch định của căn cứ.
Lần trước bọn hắn đã hoàn thành nhiệm vụ theo quy tắc, còn hiện tại là nhiệm vụ bổ sung.
Tuy cũng rất quan trọng nhưng Đường Lưu Vũ hoàn toàn có quyền từ chối.
Nhưng có vẻ như Chu Bác và Vân Lam đã bác bỏ quyền lợi này của Đường Lưu Vũ.
Vấn đề không lớn, thật ra hắn cũng rất muốn kiểm chứng năng lực phòng ngự mà Vân Lam đã nhắc đến.
Tất nhiên với một điều kiện là phải tăng thêm tiền lương ngoài giờ, tuyệt đối không được thiếu.
Không cần Đường Lưu Vũ nhắc nhở, ngày thứ ba khi Vân Lam đến tìm hắn, việc đầu tiên là quẹt thẻ trả tiền.
Lần này nàng rất hào phóng, chuyển thẳng ba trăm ngàn Thủy Nguyên Đồng.
Đường Lưu Vũ nhìn thấy tài khoản nhảy số, tâm trạng lập tức đi lên một đường thẳng tắp, vui vẻ mở cửa tiếp đón:
- Đến rồi sao?
- Đã chuẩn bị xong?
- Ừm.
- Đi thôi.
Giao tiếp ngắn gọn, đúng với phong cách của Vân Lam.
Đường Lưu Vũ chợt thấy hơi nhớ Tư Cẩn Ngôn.
Tên kia tuy có hơi lắm lời nhưng thông tin mà hắn cung cấp chỉ có thừa chứ không thiếu.
Còn Vân Lam…nói chuyện với nàng tốn tế bào não hơn là nước miếng, mà Đường Lưu Vũ là lại kẻ thà bỏ sức còn hơn dùng đầu để suy nghĩ.
Tốt nhất là học theo Vân Lam, nói ít vài câu, tự lý giải vấn đề theo cách của mình để khỏi mất thời gian moi thông tin từ chỗ của nàng.
Hai người đi đến khu vực di chuyển, nơi đó đã đặt sẵn một chiếc xe bay nhưng được thiết kế với hình dạng tương tự như các chiếc xe thông thường khác tại Thủy Nguyên Quốc.
Hai người bay ra khỏi căn cứ được một đoạn khá xa, gần đến khu vực có nhiều dân cư sinh sống thì chiếc xe này tự động hạ xuống, chạy trên đường lộ đi thẳng đến chỗ thành phố gần nhất.
Thủy Nguyên Quốc có trình độ khoa học khá thấp, số lượng xe bay hạn chế.
Sử dụng nó để làm nhiệm vụ trực tiếp thì không sao, nhưng trong các trường hợp cần chậm rãi tiềm kiếm như thế này thì lại quá thu hút sự chú ý.
Tốc độ của xe không quá nhanh, lúc này Đường Lưu Vũ mới tranh thủ mở bảng danh sách những vật phẩm mà Chu Bác liệt kê ra xem.
Bên trong có đủ những vật phẩm khác nhau cũng như địa phương có khả năng xuất hiện của chúng.
Những món phổ thông Chu Bác có thể điều khiển người máy âm thầm thủ thập.
Chỉ riêng hai món đặc biệt gần như đã được quân đội Thủy Nguyên Quốc thu gom sạch sẽ, cất trong những căn hầm bí mật hoặc căn cứ quân sự trọng yếu là cần hai người đến trộm.
Đường Lưu Vũ và Vân Lam chỉ cần tập trung tìm kiếm hai thứ này, phần còn lại của bảng danh sách nếu gặp thì cứ tiện tay lấy, những việc khác sẽ do Chu Bác tự mình xử lý.
Có đến hai vật phẩm cần tìm, Đường Lưu Vũ liền hỏi thử ý kiến của Vân Lam.
Dù sau đây cũng là lần đầu tiên hắn chính thức thực hiện một nhiệm vụ, vẫn nên mang tâm thế học hỏi kinh nghiệm của người đi trước.
- Chúng ta chia ra mỗi người một món hay đồng thời.
Vân Lam dùng ánh mắt khó hiểu nhìn Đường Lưu Vũ, qua vài giây mới nhàn nhạt đáp lại:
- Cùng đi.
- Không phải chia ra sẽ nhanh hơn sao?
- Ngươi biết tìm chúng ở đâu?
- À.
Đương Lưu Vũ gật gù.
Có vẻ như Vân Lam biết nơi cất giấu những thứ kia, vậy thì đi chung đương nhiên sẽ tiết kiệm thời gian hơn.
Nàng từ quốc gia khác đến nhưng còn hiểu rõ hơn hắn, có lẽ là đã sớm thu thập được tin tức liên quan trong nhiệm vụ lần trước.
Gần đến thành phố, hai người không ai nhắc ai đều tự động đeo mặt nạ lên.
Đây là mặt nạ sinh học có thể tự