Đường Lưu Vũ nhìn theo bóng lưng Vân Lam, vẫn cảm thấy có cái gì đó không đúng.
Sau vài phút, hắn thở dài ra một hơi, nhìn vào số tiền lên đến hơn một triệu Thủy Nguyên Đồng trong tài khoản, lòng tin lập tức tăng vọt.
Số tiền này ngoài lương cứng còn có thưởng, trợ cấp thương tổn, phí bồi dưỡng…Chỉ qua vài tháng, hắn đã có số tiền mà những người đi làm phổ thông tại quốc gia này phải mất hàng chục năm mới tích lũy được.
Có tiền trong tay tầm mắt liền mở rộng hơn, không có lý do gì không thử làm những chuyện mà trước nay hắn chỉ có thể đứng nhìn từ xa.
Hòa mình vào dòng người, Đường Lưu Vũ theo chân bọn hắn tiến vào trung tâm mua sắm.
Hắn lướt qua những giang hàng từ phụ kiện cho đến thiết bị công nghệ, cảm thấy không có gì đặc biệt.
Đã dùng quen các vật dụng trong căn cứ, hiện tại nhìn vào những thứ được giới thiệu là công nghệ tiên tiến nhất khiến Đường Lưu Vũ cảm thấy trình độ của quốc gia này đúng là khá lạc hậu.
Bỏ qua khu vực sản phẩm công nghệ cao, Đường Lưu Vũ đi đến nhà hàng tại tầng ba.
Văn hóa ẩm thực mỗi nơi mỗi khác, tuy rằng món ăn Chu Bác làm cũng rất tốt nhưng Thủy Nguyên Quốc cũng có những điểm đặc sắc riêng.
Bước vào nhà hàng có vẻ sang trọng nhất, Đường Lưu Vũ chọn ra tên vài món ăn nghe sang miệng nhất, thoải mái quẹt thẻ không nhìn giá rồi ngồi vào bàn chờ đợi.
Thức ăn tươi sống được mang ra, cùng với đó là vài vị đầu bếp biểu diễn kỹ xảo nấu nướng rất đẹp mắt ngay trước mặt, làm đến đâu đưa lên đến đó, đảm bảo không hương vị trọn vẹn nhất.
Mất hơn nửa giờ, Đường Lưu Vũ mang tâm trạng thoải mái rời khỏi nhà hàng.
Đây chính là cảm giác của người có tiền, thử qua một chút liền nghiện.
Hắn vẫn luôn tự nói với bản thân rằng mình không phải kẻ tham tiền, nhưng hiện tại nghĩ lại tham tiền cũng không có gì là xấu.
Nhiều tiền chỉ có lợi mà không có hại.
Đi qua khu bán vật phẩm tiện dụng và đồ sinh hoạt, Đường Lưu Vũ chọn được vài món khá thú vị.
Không quá đặc biệt nhưng nhìn khá lạ mắt, biết đâu sẽ phát huy tác dụng bất ngờ trong trường hợp nào đó.
Cuối cùng hắn dừng lại ở khu vực trang sức đá quý.
Bước đến nơi này, Đường Lưu Vũ không khỏi ngẩn ra mất một hồi lâu.
Hắn từng hứa với vị thanh mai trúc mã kia sau này đi làm sẽ kiếm thất nhiều tiền, ngoại trừ nhà thì sẽ mua cho nàng một sợi dây chuyền đá quý.
Là dây chuyền chứ không phải nhẫn, Đường Lưu Vũ xem nàng là thân nhân của mình, giống em gái hơn là bạn gái.
Tiếc rằng sau cùng nàng cũng bị tiếng gọi của tiền bạc và quyền lực dụ dỗ, tham gia lễ Nguyên Khánh rồi một đi không trở lại.
- Không cần nàng, ta tự mua cho chính mình.
Tự nhủ với bản thân một câu, hắn nhanh chân bước vào bên trong.
Nơi đây không có sản phẩm công nghệ cao, thay vào đó là những món trang sức mỹ nghệ được làm thủ công đắt tiền cực kỳ tinh xảo.
Đường Lưu Vũ vừa bước vào, còn chưa kịp nói tiếng nào thì đã được một nữ nhân viên khá xinh đẹp tiếp đón.
Nàng tỏ ra rất nhiệt tình, miệng liên tục chào đón, giới thiệu các sản phẩm đang bán chạy nhất, thích hợp tặng cho bạn gái.
Đường Lưu Vũ chỉ nghe được đoạn đầu, đến nửa sau liền nghệch mặt ra, sau cùng không thể không ngắt lời:
- Ta không có bạn gái.
Nữ nhân viên khựng lại mất một nhịp, có điều khả năng ứng biến của nàng rất tốt nên lập tức nói tiếp:
- Không sao, trang sức không phân nam nữ, ai trong chúng ta cũng có quyền làm đẹp.
Mời quý khách vào đây, chúng ta có rất nhiều lựa chọn phù hợp với ngươi.
Bị lôi kéo vào bên trong, Đường Lưu Vũ bị nàng nói liên tục đến mức thỉnh thoảng mới chen vào được một câu, cuối cùng vẻ mặt ngu ngơ rời khỏi của hàng với một túi đồ nhỏ trong tay cùng lời cảm ơn và nụ cười rạng rỡ của nữ nhân viên cùng quản lý.
Hắn có cảm giác như mình vừa bị tẩy não.
Nữ nhân viên cứ nói liên tục, vị quản lý thì thỉnh thoảng chen vào vài câu đưa ra ý kiến, sau cùng chọn một món cho Đường Lưu Vũ thanh toán.
Một người dẫn dắt dòng suy nghĩ, một người thay hắn đưa ra quyết định khiến Đường Lưu Vũ có một ảo giác rằng đây nhất định là thứ tốt, phải mua bằng mọi giá.
Đừng từ ngoài nhìn lại, lúc này Đường