Người quen cũ của Đường Lưu Vũ gọi là Tô Lạc, chỉ nghe danh tự thì rất khó phân biệt là nam hay nữ.
Tên này là một nam nhân nhưng có phần yếu đuối như nữ nhân.
Đó là ấn tượng trước kia của Đường Lưu Vũ, hiện tại thì không rõ.
Tô Lạc nhận cha nuôi nên đã đổi họ thành Trần Lạc, còn người đang ngồi cùng hắn được gọi là Bạch thiếu.
Có lẽ địa vị cao hơn hẳn Trần Lạc nên tên này chỉ dám dùng họ chứ không gọi thẳng tên.
Trần Lạc có thái độ nhún nhường thấy rõ, dùng giọng điệu nịnh bợ của kẻ bề dưới cẩn thận hỏi:
- Vũ thiếu, chuyện ta nhờ ngươi…
Vũ thiếu thản nhiên đáp:
- Chuyện gì?
- Chính là nữ nhân hôm đó…
Nghe nhắc đến chuyện này, Vũ thiếu bật cười đáp:
- Nàng? Ta chơi chán liền bỏ.
Ngươi có hứng thú?
Trần Lạc do dự vài giây rồi đáp:
- Dù sao nàng cũng là người quen của ta, xuất thân từ cùng một cô nhi viện.
Nếu không phải năm đó một mực chung tình với tên mắc bệnh tự kỷ Đường Lưu Vũ kia thì đã có cơ hội được một gia đình giàu có nhận nuôi.
Nghe nhắc đến mình, Đường Lưu Vũ khẽ cau mày.
Hắn không quan tâm việc mình bị gọi là tự kỷ.
Khi đó Đường Lưu Vũ đúng là không thích kết thân với những kẻ khác, chỉ sau khi vào nhóm của Cố Dạ, sinh hoạt tập thể nhiều mới dần thay đổi.
Nhưng nữ nhân mà Trần Lạc nhắc đến…lẽ nào lại là nàng? Vốn chỉ định nghe xem người quen cũ mấy năm qua đã thay đổi thế nào, lúc này Đường Lưu Vũ lập tức tập trung hơn vào cuộc trò chuyện của đối phương.
Vũ thiếu cười khẩy, trong giọng cười có chút khinh bỉ nhưng Trần Lạc không hề tỏ ra khó chịu.
Thân phận chênh lệch quá lớn, bị khinh thường đôi chút vẫn có thể chấp nhận được.
- Nhìn bộ dạng của ngươi…lẽ nào thật sự ưa thích nữ nhân đó? Ta thừa nhận nàng có vài phần nhan sắc, nhưng với thân phận hiện tại của ngươi cũng không đến mức thiếu mỹ nữ bên cạnh chứ?
Trần Lạc lắc đầu:
- Vũ thiếu, ngươi ngay không nói lời quanh co.
Ta thừa nhận là muốn lợi dụng nàng để tìm Đường Lưu Vũ.
Hiện tại hắn đang là tội phạm truy nã cấp S trên toàn quốc.
Tuy không biết tên này đã gây ra sự việc nghiêm trọng gì nhưng chỉ cần bắt được hắn, ngoài tiền thưởng ra ta sẽ có được cơ hội tham gia huấn luyện trong đội đặc nhiệm của quốc gia do chính Mạch Thượng tướng quân quản lý.
Ánh mắt Vũ thiếu trở nên sắc bén:
- Ngươi cũng đã biết nàng là manh mối duy nhất để tìm kiếm Đường Lưu Vũ, ai cho ngươi lá gan để tranh giành với ta?
Trần Lạc mặt không đổi sắc, bình tĩnh đáp:
- Vũ thiếu đừng nóng giận.
Ngươi cũng đã thấy nàng sống chết cũng không chịu tiết lộ cách tìm được Đường Lưu Vũ.
Nhưng ta chắc chắn nàng đang nói dối.
Tại cô nhi viện, nàng là người thân thiết nhất với hắn.
Sau khi nàng tham gia lễ Nguyên Khánh thức tỉnh, tên kia cũng bỏ trốn khỏi đó rồi trở thành tội phạm cấp S.
Giữa hai chuyện này nhất định có mối liên hệ nào đó.
Nàng thà chết cũng không tiết lộ cho người ngoài, nhưng ta có thể giả làm người tốt giúp đỡ, để nàng dẫn ta đến chỗ của Đường Lưu Vũ.
Vũ thiếu cau mày:
- Ý của ngươi là ta không thể, cho nên lần này phải nhường hết mọi công lao cho ngươi?
Trần Lạc cười đáp:
- Không dám.
Tất cả công lao đều sẽ là của Vũ thiếu, ta chỉ là một trợ thủ nhỏ.
Ngươi chỉ cần giúp đã Trần gia một chút trong việc kinh doanh, đồng thời cho ta cơ hội huấn luyện trong đội đặc nhiệm là đủ rồi.
Gương mặt Vũ thiếu hòa hoãn trở lại.
Với sức mạnh gia tộc phía sau lưng hắn, chỉ cần muốn là có thể tham dự huấn luyện.
Cho nên phần thưởng kia là vô nghĩa với Vũ thiếu, tặng cho Trần Lạc cũng không sao.
Giúp đỡ công việc kinh doanh của Trần gia lại càng đơn giản.
Chỉ là một công ty tầm trung, cho bọn hắn vài cái hợp đồng thương mại chẳng phải là xong sao? Trần Lạc cũng rất biết điều, không đòi hỏi những phần thưởng thật sự có giá trị trong thông cáo truy nã.
Nếu tên này thật sự được việc…Vũ thiếu khẽ gật đầu đáp:
- Được, việc này giao lại cho ngươi.
Nhưng ngươi chỉ có một tháng.
Nếu sau thời gian đó vẫn không tìm được Đường Lưu Vũ thì ta sẽ làm theo cách của mình.
Trần Lạc tỏ vẻ mừng rỡ như điên:
- Đa tạ Vũ thiếu chiếu cố.
Phần nội dung phía sau chẳng có gì đặc sắc, đa phần là các câu chuyện liên quan đến đời sống sa đọa của hai tên thiếu gia lắm tiền.
Từ mua những