Nữ nhân ngẩn đầu, gương mặt mệt mỏi cùng mái tóc đẫm nước dính bên trên khiến nàng trông vô cùng thảm hại:
- Ta…đã nói là…không biết.
Vũ thiếu thở dài:
- Ngươi vẫn không thành thật như vậy.
Hắn nói xong liền phất tay ra lệnh cho thủ hạ.
Hai tên áo đen lập tức bước lên, trong tay cầm sẵn những dụng cụ tra tấn như kim châm hay kìm chích điện.
- Không…không…đừng…
Nữ nhân sợ hãi đến mức không nói nổi một câu hoàn chỉnh.
Tiếp theo đó chính là tiếng la hét thảm thiết của nàng vang vọng khắp căn phòng.
Những dụng cụ tra tấn vốn rất thô sơ lạc hậu nhưng vẫn phát huy tốt tác dụng của chúng, khiến Vân Lam thông qua tầm nhìn của Vũ thiếu cũng phải cảm thấy khó chịu.
Đường Lưu Vũ vẫn không hay biết gì.
Lúc này tàu đã ra biển, thuyền trưởng bắt đầu thực hành thực tế chứ không còn chỉ là lý thuyết khiến hắn có hứng thú hơn hẳn.
Lái tàu không quá thú vị, nhưng về sau có thể áp dụng những kỹ thuật này, sửa đổi đôi chút cho xe bay hay phi thuyền ngoài không gian thì nhất định sẽ rất tuyệt.
Nghĩ như vậy, Đường Lưu Vũ càng nghe càng chăm chú.
Dù sao được học trực tiếp thế này thoải mái hơn đống lý thuyết khô khan ở căn cứ rất nhiều.
Khi hắn đang tập trung nghe hướng dẫn, thỉnh thoảng còn đưa mắt nhìn biển đêm với vẻ mặt tận hưởng, màn kịch mà Trần Lạc và Vũ thiếu dựng lên đã chính thức bắt đầu.
Nữ nhân bị tra tấn một hồi lâu liền bất tỉnh, được Vũ thiếu sai thuộc hạ tạt nước gọi dậy.
Khi nàng còn đang mơ hồ, Trần Lạc lập tức xông vào sử dụng năng lực đánh bay tất cả rồi giải cứu cho nàng.
Hắn cõng nữ nhân trên lưng, chạy nhanh như bay ra hành lang thuyền.
Nơi này cũng có thuộc hạ do Vũ thiếu sắp xếp sẵn nên phối hợp rất nhuẫn nhuyễn, động tác đánh nhau nhìn có vẻ chân thật nhưng đều là biểu diễn.
Trần Lạc mất không quá nhiều thời gian để đánh ngã tất cả, sau đó nhảy xuống biển khi Vũ thiếu và truy binh đuổi tới.
Cùng lúc này, Đường Lưu Vũ cũng nhận được tin của Vân Lam.
Hắn đứng dậy nói với vị thuyền trưởng già:
- Đa tạ.
Những kiến thức và kinh nghiệm này rất thú vị.
Ta hi vọng sau này có thể áp dụng chúng lên một chiếc phi thuyền.
Trong ánh mắt kinh hãi của lão thuyền trưởng, Đường Lưu Vũ mở cửa xông ra ngoài, dùng lực bắn người, vẽ thành một đường cong lớn trên không trung rồi rơi thẳng xuống biển.
Có bọ do thám, hắn có thể xác định được vị trí của Trần Lạc, dù tốc độ bơi không quá nhanh nhưng cũng không sợ mất dấu đối phương.
Trần Lạc nhanh chóng cõng nữ nhân bơi vào bờ, nơi đó có bố trí sẵn một chiếc xe moto.
Cả hai ngồi lên xe, phóng đi với tốc độ tối đa.
Đường Lưu Vũ lên bờ, hệ thống trí tuệ nhân tạo của xe hơi cũng tự động lái đến.
Hắn vừa bước lên xe liền được làm khô, đuổi theo ngay phía sau nhưng không quên giữ khoảnh cách để tránh bị đối phương phát hiện.
Lúc này ở trên thuyền, Vũ thiếu và thuộc hạ đã phát hiện ra có người nhảy xuống nước đuổi theo Trần Lạc.
Đêm tối khiến bọn hắn không nhìn ra đó là ai nhưng tất cả cùng có chung một nhận định.
Nữ nhân đến từ cô nhi viện không thân không thích, ai dám vì nàng mà làm như vậy? Ngay khi bọn hắn định đuổi theo thì một tiến nổ chấn động vang lên, tất cả người trên thuyền lập tức tê liệt nằm co giật trên mặt đất.
Vân Lam vừa sử dụng bom tê liệt, là bom tê liệt nguyên bản dành cho chiến tranh chứ không phải thứ đã bị giảm sức mạnh trong hệ thống giả lập tập trung mà Đường Lưu Vũ từng chọn.
Thứ này có thể tác động trực tiêp đến não bộ, khiến người bị nổ trúng tê liệt, co giật trậm chí bất tỉnh nếu quá yếu.
Bom tê liệt còn một phiên bản cao hơn có thể làm tê liệt kẻ địch nhưng đối phương vẫn giữ được ý thức nguyên vẹn.
Loại bom này hoạt động trên cơ chế tác động đoạt quyền điều khiển não bộ, khiến nó ra lệnh cho tất cả các bộ phận trên cơ thể dừng hoạt động.
Tất nhiên đây là công nghệ cao cấp của Bạch Nhật Đế Quốc, Vân Lam không cách nào sở hữu được.
Đánh choáng tất cả người trên thuyền, Vân Lam nhanh chóng dùng năng lực gom Vũ thiếu và người của hắn trở lại căn hầm, dùng dây điện từ trói tất cả vào một chỗ.
Nàng động thủ cước cho những tên vừa có tra tấn nữ nhân một trận rồi thả vài con bọ vào miệng chúng,