Trước khi rời đi, Vân Lam không quên thu hồi dây trói và xóa sạch mọi dấu vết.
Việc Vũ thiếu và thuộc hạ bị đánh đập mất trí nhớ nhất định sẽ bị người khác nghi ngờ, nàng phải đảm báo đối phương không thu được gì.
Với trình độ của Thủy Nguyên Quốc thì không cần lo, chỉ sợ đám Liên Minh Bắc Vực kia lại nhúng tay vào.
Nhảy khỏi du thuyền, Vân Lam dùng năng lực của mình tạo ra một con thuyền nhỏ đi vào bờ rồi liên lạc với Đường Lưu Vũ.
Vừa kết nối, nàng lập tức hỏi:
- Đã xong?
Giọng điệu của Đường Lưu Vũ có chút do dự:
- Vẫn chưa, tên kia chạy vòng quanh một thời gian dài, dường như đang muốn tạo áp lực tâm lý với nàng.
Nhưng chuyện này không quan trọng, Vân Lam, Mạch Thượng mà tên Vũ thiếu kia nhắc đến có phải là…
- Là hắn.
- Xin lỗi, có vẻ như ta lại khiến ngươi gặp phải rắc rối lớn rồi.
- Không liên quan, nơi Mạch Thượng và Tô Đồng đang ở cũng là chỗ chúng ta sắp phải đến.
- Ý của ngươi là hai vật liệu mà chúng ta phải tìm cũng ở đó?
- Không sai.
Vân Lam đáp lại một câu ngắn gọn rồi định cắt đứt liên lạc thì đã nghe Đường Lưu Vũ cảm thán:
- Ta rốt cuộc cũng hiểu vì sao Cố Dạ và Tư Cẩn Ngôn luôn tỏ ra dè chừng trước ngươi.
Câu này rõ ràng là đang nói về hành động bạo hành của nàng với Vũ thiếu và đám thuộc hạ áo đen kia.
Đường Lưu Vũ có thể tận mắt chứng kiến thông qua tầm nhìn của Vũ thiếu.
Từng quyền vung xuống khiến hắn cũng có cảm giác đau nhức.
- Ngươi sợ?
- Không đến mức, rất hả dạ.
- Hừ.
Hừ khẽ một tiếng đáp lại, Vân Lam cắt đứt liêc lạc, khóe miệng hơi nhếch lên.
Nàng có thể kiểm tra tín hiệu của bọ theo dõi để hỗ trợ Đường Lưu Vũ nhưng không cần thiết, chút việc vặt này hắn có thể tự lo liệu.
Hơn nữa đây là việc riêng của Đường Lưu Vũ và hai người quen cũ, Vân Lam cảm thấy mình không cần xen vào.
Ngôn Tình Hay
Ở phía bên này, sau khi Trần Lạc chạy vài vòng quanh thành phố, men theo các ngỏ hẻm giống như đang bị truy sát, sau cùng dừng chân tại một căn nhà nhỏ.
Hắn đỡ Chu Hiểu Hiểu xuống mở cửa rồi đưa nàng vào bên trong nghỉ ngơi.
Đường Lưu Vũ dừng xe cách đó một đoạn khá xa, leo lên mái nhà rồi thả một con bọ nghe lén xuống để xem Trần Lạc muốn làm gì trước.
Dùng một cốc sữa nóng khiến tâm trạng Chu Hiểu Hiểu ổn định lại đôi chút, dù các vết thương do trận tra tấn vừa rồi vẫn rất đau nhức.
Đường Lưu Vũ nhìn mà cau mày, lúc này hắn cảm thấy trận đòn của Vân Lam vẫn có chút nhẹ.
Đổi là lại Đường Lưu Vũ, hắn sẽ dứt khoát xin vào bộ phận trên cơ thể tên kia bù đắp được cho Chu Hiểu Hiểu.
Thấy nàng đã bình tĩnh, hơn Trần Lạc cũng ngồi xuống vị trí đối diện rồi nói:
- May mà ngươi không sao?
Chu Hiểu Hiểu nhìn Trần Lạc, chợt nở nụ cười u buồn:
- Không ngờ kẻ đến cứu ta lại là ngươi.
Từ khi Trần Lạc, cũng tức là Tô Lạc năm đó được một nam nhân giàu có nhận làm con nuôi, hai người đã không gặp lại nữa.
Chu Hiểu Hiểu cũng không có quá nhiều ấn tượng về tên này, không ngờ vào lúc nàng tuyệt vọng nhất kẻ đến cứu giúp không phải Đường Lưu Vũ mà là hắn.
Trần Lạc nở nụ cười tự giễu:
- Rất thất vọng? Ta không phải Đường Lưu Vũ.
Chu Hiểu Hiểu lắc đầu:
- Ta đã lựa chọn rời đi, bỏ qua lời hẹn năm xưa để theo đuổi cuộc sống tốt đẹp hơn.
Đây không phải lỗi của hắn.
Trần Lạc nghiến răng:
- Không phải lỗi của hắn? Nếu không vì hắn, ngươi là một người đã thức tỉnh thành công, tại sao lại rơi vào hoàn cảnh này? Đường Lưu Vũ không những tự ý rời khỏi cô nhi viện mà còn trở thành tội phạm truy nã cấp S.
Chính vì hắn nên ngươi mới ra nông nổi này.
Chu Hiểu Hiểu ngơ ngác.
Nàng chỉ biết sau khi mình thức tỉnh thành công thì bị giữ lại cơ sở nghiên cứu, nói là quá trình thức tỉnh có vấn đề, cần ở lại theo dõi đề phòng tác dụng phụ.
Sau đó trong một lần thí nghiệm, Chu Hiểu Hiểu ngủ một giấc dài, tỉnh dậy đã thấy mình bị nhốt trong khoang thuyền đó.
Chờ đợi nàng là những trận tra tấn dò hỏi tung tích của Đường Lưu Vũ.
Nàng chỉ biết đám người kia muốn thông qua mình tìm Đường Lưu Vũ chứ không rõ