Lực lượng của một quyền này mạnh đến mức khiến Đường Lưu Vũ tông sập một mảnh tưởng lớn làm từ kim loại, tiếp tục phá nát không ít vật dụng trong nhà mới dừng lại được.
Bước ra từ đống đổ nát, trên người hắn vẫn không có vết thương, nhưng ý thức lại tiếp tục mơ hồ đi đôi chút.
Lần này là đánh vào vùng ngực chứ không phải đầu, rõ ràng nguyên nhân của việc này không phải do chấn động não.
Ý thức mơ hồ khiến Đường Lưu Vũ không thể suy nghĩ linh hoạt nữa.
Cơ thể hắn bắt đầu chiến đấu bằng bản năng nhiều hơn.
Đường Lưu Vũ thay song đao bằng súng ngắn Thiểm Thước, bắt đầu nã đạn liên tục mà không nhắm vào bất kỳ mục tiêu cụ thể nào.
Lối đánh có phần ngu ngốc này bất ngờ đạt được hiệu quả.
Mạch Thượng không thể phán đoán được trước hành động của Đường Lưu Vũ.
Trước loạt đạn dày đặc, sau cùng hắn cũng không thể né tránh hết, bị một viên đạn năng lượng bắn trúng vùng bụng.
Không còn chiến giáp năng lượng bảo vệ, Mạch Thượng cũng bị viên đạn này đẩy lui về phía sau hơn mười mét.
Cường độ thể chất đáng kinh ngạc giúp hắn không bị thương quá nặng nhưng phần da thịt tại nơi đó đều đã bị cháy đen và bốc mùi như thịt nướng.
Có thể thấy sức mạnh thuần túy của Thiểm Thước đủ sức đả thương một Thức Tinh Giả cấp độ năm với năng lực cường hóa thể chất, cũng tức là tương đương với Thức Tỉnh Giả cấp độ bảy với những loại năng lực không thiên về phòng ngự khác.
Tất nhiên điều kiện tiên quyết là nó phải đánh trúng đối thủ.
Đây cũng là loạt đạn cuối cùng đến từ Thiểm Thước.
Là súng ngắn, năng lượng dự trữ của nó rất hạn chế.
Hơn nữa Đường Lưu Vũ đã đưa chiếp giáp cho Tô Đồng, không thể kết nối tạo ra nguồn năng lượng bổ súng.
Nhưng một kích đắc thủ đã là quá đủ, Đường Lưu Vũ thu hồi Thiểm Thước, hai tay tiếp tục nắm lấy song đao lao lên.
Lần này hắn hoàn toàn chiến đấu bằng bản năng, bởi vì tốc độ và phản xạ của đối thủ vượt xa chính mình, cũng như hành động trở nên đa dạng khó đoán trước được.
Tiếc rằng Đường Lưu Vũ chỉ mới hoàn thành khóa huấn luyện chiến đấu trung cấp, bản năng chiến đấu vừa hình thành chưa lâu, còn kém xa cái gọi là hoàn thiện.
Với một kẻ từng có kinh nghiệm và tự cải thiện bản thân qua nhiều trận chiến như Mạch Thượng thì không đủ gây lên sóng gió gì.
Song phương giao chiến, Đường Lưu Vũ liên tục bị đánh bay rồi đứng dậy tiếp tục xông lên.
Mỗi lần như vậy, ý thức của hắn càng thêm mơ hồ, sự phẫn nộ do cái chết của Vân Lam cũng theo đó tăng tiến theo cấp số nhân.
Ngược lại, Mạch Thượng dùng đủ mọi cách cũng không tiêu diệt được đối thủ.
Hắn bắt đầu hoài nghi năng lực của Đường Lưu Vũ không phải thân thể bất hoại.
Cho dù là năng lực nổi tiếng kia cũng không biến thái đến mức này.
Trừ khi cấp độ Thức Tỉnh Giả của Đường Lưu Vũ còn cao hơn Mạch Thượng.
Đây là chuyện không thể, chỉ cần nhìn từ tốc độ và sức mạnh là có thể thấy được Đường Lưu Vũ chỉ đạt đến cấp độ một, tối đa là cấp độ hai mà thôi.
Vậy rốt cuộc năng lực của hắn là gì?
Mạch Thượng nghĩ mãi không ra lời giải đáp, cho nên dùng đủ mọi cách cũng không đánh bại được đối thủ trước mặt.
Lần thứ một trăm Đường Lưu Vũ bị đánh bại, Mạch Thượng không khỏi cúi người thở dốc.
Trận chiến này không hề vui vẻ như hắn tưởng.
Mạch Thượng không có cảm giác sảng khoái khi chiến đấu, thay vào đó hắn giống như đang đánh vào một khối đá khổng lồ.
Đối thủ không thể làm gì mình và ngược lại, vô vị và nhàm chán.
Ngay khi Mạch Thượng đang định kết thúc trận chiến này bằng cách ra lệnh cho quân lính điều động vũ khí hạng nặng đến thì một cảm giác rùng mình bất chợt lướt qua.
Hắn cảm thấy đầu óc trống rỗng, thân thể run rẫy theo bản năng muốn bỏ trốn.
Đây là một nỗi sợ nguyên thủ mà Mạch Thượng chưa từng trải qua.
Tuy cảm giác này chỉ thoáng qua nhưng lại chân thật đến mức Mạch Thượng chắc chắn là nó có tồn tại chứ không phải mệt mỏi sinh hoang tưởng.
Quay đầu nhìn về phía đằng xa, Mạch Thượng trông thấy Đường Lưu Vũ đang đứng dậy từ đống đổ nát.
Hắn không thể xác định kẻ tỏa ra khí tức đáng sợ kia có phải Đường Lưu Vũ hay không? Thứ này giống với một năng lực đặc biệt mà chỉ có Thức Tỉnh Giả cấp độ bảy trở lên mới