Không có máu chảy, thậm chỉ còn chẳng giống một vết thương.
Có cảm giác như cánh tay phải của Mạch Thượng chưa bao giờ tồn tại, hắn sinh ra vốn đã khuyết tật như vậy.
Lần đầu tiên trong đời Mạch Thượng cảm thấy một nổi sợ thật sự.
Kẻ hiếu chiến sau cùng cũng không dám chiến đấu với một thứ mà bản thân cũng không hiểu được.
- Ngươi…ngươi…đã làm gì…ta?
Đường Lưu Vũ không đáp lại, chỉ thấy ngón tay của hắn vẫy nhẹ.
Rất nhiều binh lính đang tập trung cách đó khá xa đợi lệnh của Mạch Thượng và vũ khí cỡ lớn mà bọn hắn vừa mang đến đồng loạt biến mất.
Không dừng lại ở đó, hai chân của Mạch Thượng cũng tan biến theo.
Màn cũ lặp lại, vẫn không có vết thương nào, giống như chưa từng tồn tại…
- Ngươi…ngươi…
Mạch Thượng đã không nói nên lời nữa.
Hắn chỉ biết kẻ trước mặt mình là một sinh vật vô cùng đáng sợ, vốn dĩ không nên tồn tại trên thế giới này.
Đường Lưu Vũ giống như hiện thân của diệt vong và thậm chí còn hơn thế nữa.
Đường Lưu Vũ có vẻ rất tận hưởng biểu cảm này của Mạch Thượng, ngay khi hắn định ra đòn kết liễu thì một âm thanh quen thuộc đã vang lên từ phía sau:
- Đường Lưu Vũ.
Âm thanh này khiến động tác của Đường Lưu Vũ dừng lại, lập tức quay đầu nhìn lại.
Đập vào mắt hắn là Vân Lam đang đi ra từ một vùng không gian vô định.
Bị Mạch Thượng đánh trọng thương, nàng lập tức tiến vào không gian huyễn tưởng của mình để tạm thời tránh né.
Không gian này có đủ các vật dụng do Vân Lam tự sáng tạo ra để chữa thương cho bản thân, nhưng nàng không thể lưu lại quá lâu nếu không sẽ bị nhốt tại đó mãi mãi.
Vừa mới ra ngoài, xuất hiện trong mắt Vân Lam là cảnh tượng Đường Lưu Vũ đang chuẩn bị giết chết Mạch Thượng.
Nếu nói nàng không kinh hãi thì chắc chắn là giả.
Một mình Đường Lưu Vũ, không dựa vào bất kỳ vũ khí hiện đại nào cũng đủ sức giết chết tên quái vật biến thái kia, thậm chí còn là áp đảo hoàn toàn.
Tuy không biết đã có những gì xảy ra nhưng năng lực của Đường Lưu Vũ thật sự rất mạnh.
Có điều Đường Lưu Vũ hiện tại mang lại cho nàng một cảm giác rất xa lạ, khiến Vân Lam không nhịn được buộc miệng gọi tên hắn.
Bốn mắt nhìn nhau, biểu cảm lạnh lùng tà dị trên mặt Đường Lưu Vũ đột nhiên thay đổi.
Hắn nở một nụ cười nhẹ nhõm:
- Không sao là tốt rồi.
Lời vừa dứt, Đường Lưu Vũ liền ngã ra, hoàn toàn bất tỉnh hệt như khi xóa bỏ cả người máy trong phòng luyện tập thực chiến.
Vân Lam vội vả chạy đến đỡ lấy Đường Lưu Vũ, thương thế trên người của nàng chỉ mới khôi phục một phần nên tốc độ không quá nhanh.
Kiểm tra qua tình hình, nàng phát hiện Đường Lưu Vũ hoàn toàn không bị thương.
Giống như lần trước, có cảm giác hắn chỉ đang ngủ một giấc, chỉ là không biết một giấc này sẽ kéo dài bao lâu.
Vân Lam ngẩn đầu nhìn lên, phát hiện Mạch Thượng đang nằm trên mặt đất, dù vẫn tỉnh táo nhưng hoàn toàn mất đi chiến ý.
Hắn cố gắng dùng cánh tay còn sót lại kéo lê cơ thể di chuyển đi càng xa càng tốt.
Quân lính bên ngoài căn cứ không còn mấy người, đa số đều đã ẩn trốn trong các công trình còn sót lại, nơm nớp sợ hãi một thứ khủng bố nào đó sẽ tìm đến mình.
Nàng biết tất cả đều là do Đường Lưu Vũ gây ra, nhưng lại không rõ cụ thể hắn đã làm gì.
Vân Lam quyết định bỏ qua cho Mạch Thượng, không phải nàng đột nhiên tốt bụng mà là vết thương trên người quá nặng, không nắm chắc giết được đối phương.
Nếu để lộ ra cả hai đều không còn khả năng chiến đấu, kẻ bị nguy hiểm ngược lại sẽ là bọn hắn.
Cõng Đường Lưu Vũ trên lưng, Vân Lam dùng dây buộc chặt lấy hắn rồi mở nạp giới ra, lấy thêm một con người máy nhỏ biến thành xe trượt rời khỏi nơi này.
Không một ai dám bước ra ngăn cản, tất cả đã bị một màn vừa rồi dọa sợ.
Dù hiện tại Đường Lưu Vũ đã bất tỉnh những lỡ như không may gọi con quái vật này thức dậy…thứ chờ đợi bọn hắn sẽ chỉ có diệt vong mà thôi.
Vân Lam phải đi rất xa, hơn ba ngày mới tìm được chỗ Tô Đồng đang ẩn nấp.
Sau khi dùng hết đạn dược, người máy theo lập trình cùng với bệ phóng biến trở lại hình dạng xe hơi bỏ chạy.
Quân lính và máy bay của Thủy Nguyên Quốc cũng không truy sát, bọn hắn nhận được lệnh phải lập tức rời xa nơi này càng nhanh càng tốt.
Mệnh lệnh này đến từ Mạch Thượng, không một ai dám có ý nghĩ ngờ.
Con đường bỏ trốn của Vân Lam và Đường Lưu Vũ cứ như vậy trở nên