Với tốc độ này, đối phương hoàn toàn có khả năng bắt kịp một trong bốn phi thuyền đang bỏ trốn.
Nếu không có gì bất ngờ, phi thuyền của Tô Đồng và Đường Lưu Vũ nổi bật nhất sẽ bị đối phương nhắm đến.
Chu Bác không thể làm gì khác, chỉ có thể trông chờ vào vận khí và năng lực ứng biến của bọn hắn mà thôi.
Chu Bác đã làm tất cả những gì có thể trong phạm vi khả năng.
Hiện tại hắn chỉ còn một việc cuối cùng, xóa tất cả dữ liệu trên phi thuyền có liên quan đến năm người cũng như các kế hoạch định trước của nhóm trước khi quân đội Liên Minh Bắc Vực tràn lên thuyền.
Tự tay xóa đi thành quả nhiều năm nhưng Chu Bác không hề do dự, cơ sở dữ liệu đã được sao chép lên những phi thuyền còn lại.
Tương lai khi bọn hắn tập hợp lại, mọi thứ sẽ vẫn nguyên vẹn như cũ.
Có lẽ mọi thứ không phải trùng hợp, biết đâu biến cố lần này cũng là một phần trong kế hoạch rèn luyện do vị kia âm thầm lập ra từ trước?
Những gì Chu Bác nghĩ đã trở thành sự thật.
Người kia chỉ có một mình nên không thể đuổi theo cả bốn chiếc phi thuyền, nhất là không bọn hắn còn cố ý tách ra để phân tán sự chú ý của kẻ địch.
Không xác định được trên phi thuyền có ai, hắn quyết định lựa chọn chiếc lớn nhất, chính là cái của Đường Lưu Vũ và Tô Đồng.
Hắn tiếp cận phi thuyền, không cần công kích hoa mỹ mà chỉ dựa vào nắm đấm đã được chiến giáp cường hóa liên tục công kích vào rào chắn bảo vệ.
Uy lực của mỗi một quyền thậm chí không thua kém gì pháo năng lượng khiến nguồn năng lượng của hệ thống phi thuyền giảm đi một cách nhanh chóng, khó lòng duy trì rào chắn.
Không chỉ như vậy, phi thuyền cũng rung chuyển dữ dội do sóng chấn động truyền vào.
Lúc này Tô Đồng đã chuẩn bị tâm lý cho tình huống xấu nhất.
Nàng không hối hận vì đã lựa chọn rời khỏi tổ chức.
Dù chỉ trong một khoảng thời gian ngắn ngủi, Tô Đồng đã nhận ra đây mới là cuộc sống mà mình mong muốn.
Tô Đồng là một nhà khoa học không giỏi về chiến đấu, cho nên nàng không muốn phản kháng một cách vô nghĩa.
Nếu buộc phải chết, vậy thì Tô Đồng muốn chết như một nhà khoa học.
Có lẽ không đủ thời gian để hoàn thành thí nghiệm này, nhưng ít nhất Tô Đồng muốn đánh thức Đường Lưu Vũ bằng mọi giá.
Không may cho Tô Đồng, vấn đề mà Đường Lưu Vũ không có bất kỳ thứ thiết bị công nghệ hiện đại nào trong tay nàng có thể giải quyết được.
Hắn đang đối diện với một kẻ giống hệt mình, giọng nói cũng tương tự, và thái độ của đối phương thì không được tốt cho lắm.
- Ngươi đang tìm kiếm thứ gì?
- Ta cũng không rõ.
Người đối diện tỏ vẻ khó chịu ra mặt:
- Tức là ngươi vẫn chưa muốn nó?
Đường Lưu Vũ không hiểu lắm, hắn ghét nhất là cách nói chuyện không đầu không đuôi này.
Rõ ràng chỉ cần nói thêm vài chữ sẽ tiết kiệm được không ít thời gian, còn giả vờ úp mở để rồi toàn những câu vô nghĩa.
Dù vậy, dường như đối phương biết được gì đó về Đường Lưu Vũ, hắn chỉ còn cách kiên nhẫn hỏi tiếp:
- Nó mà ngươi vừa nhắc đến là thứ gì?
- Ngươi không nhớ, tức là ngươi vẫn chưa cần.
- Có thể nói chuyện rõ ràng một chút được hay không?
Kẻ đối diện đột nhiên nổi giận:
- Ngươi còn muốn ta nói rõ? Là ai đã yêu cầu…Đúng, ngươi không nhớ gì cả.
Chỉ có một mình ta phải chịu đựng tất cả, gánh vác tất cả mọi thứ vốn không thuộc về ta, không phải trách nhiệm của ta.
Nếu chưa cần thì có thể đi, đừng làm phiền ta.
Đường Lưu Vũ ngơ ngác, hắn càng nghe lại càng thấy rối.
Kẻ trước mặt này nói như thể Đường Lưu Vũ đã bắt mình gánh vác một thứ gì đó rất đau khổ.
Nếu đối phương không nhận nhầm người thì chính là hắn đã quên hết tất cả.
Nhưng là…
- Đợi một lát, đúng là ta không nhớ được gì.
Nhưng ta có thời gian, ngươi có thể từ từ giải thích.
- Ngươi cho rằng ta không muốn? Đây là quy tắc do chính ngươi định ra.
- Ta tự làm khó mình?
- Làm khó? Ha ha…
Kẻ đối diện cất tiếng cười quái dị.
Đường Lưu Vũ nhìn vẻ mặt và điệu cười này thì chỉ biết thở dài.
Có khả năng đây là một tên tâm thần, hồ ngôn loạn ngữ không đáng bận tâm.
Tại sao trong không gian ý thức của hắn lại có một thứ như vậy tồn tại?
- Được rồi, tạm thời không nói những thứ này.
Ta cần một ít sức mạnh,