Tư Cẩn Ngôn có chút gấp:
- Tô tỷ, sao Đường Lưu Vũ còn chưa tỉnh?
Tô Đồng nghiêm túc đáp:
- Có khả năng hắn không nhận được sóng tín hiệu mà ta gửi đến.
Là một ai đó khác…Tình huống này rất đặc biệt, chúng ta không thể cưỡng ép Đường Lưu Vũ tỉnh lại, nếu không não bộ của hắn nhất định sẽ bị tổn thương.
Trường hợp nhẹ nhất cũng sẽ trở thành một kẻ điên.
Vân Lam cũng không còn giữ được giọng điệu bình thản như mọi khi:
- Không còn cách nào khác?
- Ta e rằng chỉ có thể đợi đến khi hắn tự tỉnh lại.
- Chúng ta không có thời gian.
Do dự vài giây, Tô Đồng mới trả lời:
- Có thể đưa hắn rời đi trong trạng thái ngủ say, nhưng cần đảm bảo rằng ta phải luôn ở bên cạnh hắn để chắc chắn không xuất hiện vấn đề gì.
Vân Lam gật đầu:
- Ngươi ngồi cùng phi thuyền với Đường Lưu Vũ, phòng làm việc của nghĩa phụ cũng sẽ được ghép vào đó.
Dữ liệu cũng sắp truyền tải xong, chúng ta lập tức bắt đầu, đừng lãng phí thời gian nữa.
Cố Dạ và Tư Cẩn Ngôn trở về phòng của mình còn Vân Lam đưa Tô Đồng đến phòng của Đường Lưu Vũ.
Nàng dùng đồng hồ trên tay của hắn mở cửa phòng, sau đó gửi mã kích hoạt chương trình của Chu Bác vào để hệ thống tự khởi động.
Mỗi căn phòng đều có thể biến thành một chiếc phi thuyền, phòng chiến lược cũng sẽ tự động tách thành năm phần, bao gồm cả buồng giả lập để hợp nhất với mỗi phi thuyền.
Thành viên thứ năm còn chưa xuất hiện nên tạm thời nó căn phòng này và một bộ phận phòng chiến lược sẽ được giao cho Tô Đồng điều khiển, hợp nhất với căn của Đường Lưu Vũ thành một phi thuyền cỡ lớn.
Cuối cùng Tô Đồng đưa theo Đường Lưu Vũ đang nằm trên giường cũng như máy móc thiết bị vào trong, chờ đợi quá trình chuyển hóa hoàn tất.
Cùng lúc này, việc đàm phán kéo dài thời gian của Chu Bác đã thất bại.
Liên Minh Bắc Vực không phải kẻ ngốc, Chu Bác lại không giỏi việc đàm phán.
Đối phương nhanh chóng nhận ra hắn chỉ đang cố kéo dài thời gian để làm việc gì đó.
Hàng loạt đại pháo năng lượng được bắn ra, rào chắn năng lượng của căn cứ rung chuyển dữ dội, nhiều nơi xuất hiện lỗ hổng để tia năng lượng xuyên qua, phá hủy một phần phi thuyền.
Còn may Liên Minh Bắc Vực đến đây để đàm phán hợp tác với Thủy Ngueyen Quốc nên không mang theo những vũ khí hiện đại bậc nhất, nếu không e rằng chỉ cần một viên Diệt Tinh Hồng Liên Pháo cũng đủ xóa sổ cả căn cứ này.
Chu Bác nhanh chóng điều khiển vũ khí trên phi thuyền phản công.
Nhưng phi thuyền đã phải chia một lượng lớn năng lượng cho năm căn phòng cũng như phòng chiến lược tách ra thành các phi thuyền nhỏ hơn khiến các khẩu pháo năng lượng của căn cứ không phát huy hết được sức mạnh vốn có của chúng.
Diện tích căn cứ không quá lớn, không bố trí các vũ khí vật lý với uy lực lớn hơn, chỉ dựa vào tên lửa và bom thông thường rất khó đánh phá rào chắn bảo vệ của Liên Minh Bắc Vực, nhất là khi đối phương dùng đến chín phi thuyền nhỏ dựng lên cấu trúc rào chắn lập thể nhiều tầng cực kỳ vững chắc.
Dù vậy vẫn không thể xem thường vũ khí mà Chu Bác tự mình nghiên cứu chế tạo.
Hắn chỉ tập trung tấn công những chỗ sơ hở của phía liên minh với mục đích quấy rối, còn lại sử dụng phần lớn năng lượng để gia cố rào chắn phòng ngự, cố gắng kéo dài nhiều thời gian nhất có thể.
Dường như phe liên minh cũng đã nhận ra Chu Bác đang muốn làm gì dựa vào những biến đổi ngày càng lớn hơn bên ngoài căn cứ.
Bọn hắn lập tức cử những Thức Tỉnh Giả mạnh mẽ mang theo chiến giáp năng lượng, vũ trang đầy đủ rời khỏi phi thuyền, ý đồ bao vây chặn đánh không cho bất kỳ ai thoát thân.
Chu Bác vội vàng chuyển hướng vũ khí tấn công những tên này nhưng đều bị đối phương dễ dàng né tránh.
Biết không thể tiếp tục kéo dài, hắn mặc kệ quá trình chuyển hóa của các phi thuyền nhỏ đã xong hay chưa, lập tức ấn nút điều khiển để chúng tách ra.
Phi thuyền lớn bị tách thành năm chiếc phi thuyền nhỏ hơn.
Trong đó chiếc của Chu Bác vẫn là lớn nhất, chứa đựng phần lớn vũ khí đạn dược.
Chiếc của Đường Lưu Vũ và Tô Đồng chỉ nhỏ hơn một chút, gấp đôi những phi thuyền còn lại do