Chỉ qua thời gian một tuần, tâm sự của mỗi người giống như dày lên một chút.
Thành Tây như điên cuông lao vào ôn tập, thậm chí còn đeo cặp kính chống bức xạ, Lý Mạn Ni cơ hồ không ở kí túc xá, Mỗi ngày chỉ nhớ đến Phó Dương, tuy rằng trong xe của Phó Dương cô luôn mỗi lúc có thể ngửi thấy mùi nước hoa thương hiệu khác nhau.
Chỉ có Lâm Huyền Nguyên vô tâm vô phế sống qua ngày, chỉ là nhàm chán chút, vì Tử Bất Ngữ bảo hắn đi công tác, tạm thời không thể liên lạc với Lâm Huyền Nguyên, cho nên cô chỉ chờ mong ngày thứ bảy tụ họp kia.
Thứ bảy, 7 giờ sáng, tiếng chuông báo thức ở đầu giường Thành Tây kêu to, Thành Tây cũng rất phối hợp rời giường bắt đầu trang điểm.
Lý Mạn Ni bất mãn kháng nghị: "Tây, cậu dậy sớm làm gì? Ồn ào vậy sao tớ ngủ được."
"Cậu đương nhiên có thể tùy tiện." Thành Tây tức giận trả lời, "Bộ dáng xinh đẹp, không cần cố gắng cũng có thể sống tốt, nào giống như chúng tớ, không cố gắng thì ngày cả việc cũng không xong."
"Ai?" Lâm huyền Nguyên dụi mắt, từ trên giường ngồi dậy phản đối, "Không phải chúng ta, mà là cậu, tớ vẫn có thể."
"Được!" Thành Tây hung hăng ném sách một cái, "Là tớ! Được rồi!" sau đó đóng cửa rời đi.
Lâm Huyền Nguyên cùng Lý Mạn Ni buồn ngủ bị Thành Tây đuổi đi, đồng thanh nói: "Mùi thuốc súng nồng nặc thế, cậu chọc cậu ấy?" Đồng thời hỏi ra câu này lại đồng thời lắc đầu, sau đó rời giường mỗi người làm một việc riêng.
Lúc Lâm Huyền Nguyên ra khỏi cửa, Vương Tiểu Vũ và ban nhạc đã sớm chờ ở cổng trường, cậu thuê một chiếc xe tải, vừa vặn chứa bốn người, Lâm Huyền Nguyên ngồi lên xe, kì quái hỏi Vương Tiểu Vũ: "Tiểu Vũ đâu? Sao cậu ấy không ở đây?"
Tiểu Vũ ở đây hắn nào có cơ hội cùng Lâm Huyền Nguyên qua lại tình cảm nha! Trong lòng nghĩ vậy chứ ngoài miệng không dám nói, vì thế lấy cái cớ, "Cô ấy ở quán bar ngồi xe khác, chúng tôi thuận đường đến đón cô."
"Như vậy a.." Lời nói của Vương Tiểu Vũ làm Lâm Huyền Nguyên buông tâm lý phòng bị xuống.
Lý Lâm cùng Hoshino thần bí cười, làm bộ ngắm phong cảnh bên ngoài tạo không gian cho Vương tiểu Vũ cùng Lâm Huyền Nguyên.
Lâm Huyền Nguyên nhìn Hoshino, sau đó hỏi Vương Tiểu Vũ: "Người này không phải thích Tiểu Vũ sao? Sao anh ta không đi cùng cậu ấy?"
"Vốn là có chút cảm giác." Vương Tiểu Vũ nhỏ giọng trả lời cô, "Nhưng thái độ của Tiểu Vũ cường ngạnh kia, kiêu ngạo bất tuân, cảm giác cũng bị dọa mất, loại người như Tiểu Vũ kia chỉ sợ phải cô độc."
"Này." Lâm Huyền Nguyên bộ dáng như mẹ già lo lắng nữ nhi không gả đi được, thống khổ nói, "Làm sao bây giờ, Vương Tiểu Vũ, nếu không anh thu nhận nàng được."
"Ôi trời!" Vương Tiểu Vũ nghe xong lời này, tay cầm vô lăng run lên, hoảng sợ nhìn Lâm Huyền Nguyên, lắc đầu như trống bỏi, "Chị à, chị tha cho tôi đi, tôi không trị được cô ấy, nếu như đổi lại là chị thì tôi có thể cân nhắc."
"Chậc chậc chậc" Lâm