Simon là bạn của Hoshino, hai người nước ngoài luôn dễ dàng trở thành bạn, hơn nữa ánh mắt và tính cách hai người có mấy phần tương tự, cho nên trở thành bạn cũng là chuyện hợp lý.
Chẳng qua, phiền cho Tiểu Vũ rồi.
Lâm Huyền Nguyên cùng Vương Tiểu Vũ chủ động trợ giúp mọi người nướng thịt, nam nữ vui đùa vui vẻ, đương nhiên một số anh mắt phụ nữ làm bộ vô tình rơi vào người Hoshino và Simon.
Lâm Huyền Nguyên vừa lật thịt vừa khinh bỉ lắc đầu, khinh thường nói: "Chỉ có hai người nước ngoài, anh xem mấy người phụ nữ kia, ánh mắt dán lên người Simon, thật sự là, chậc chậc.."
Vương Tiểu Vũ theo tầm mắt Lâm Huyền Nguyên tùy ý lướt qua, nói như đùa: "Đừng nghĩ xấu về người ta như vậy, nói không chừng là người ta muốn học ngoại ngữ!"
"Có anh mới học ngoại ngữ đấy." Lâm Huyền Nguyên nói xong, bất đắc dĩ nhìn về phía Hoshino, híp mắt lắc đầu nói, "Nhìn không ra Hoshino này còn rất hiếu học, không có việc gì liền cùng các tay bass học tiếng Trung, tinh thần này lấy ra để học tập thì nói không chừng hiện tại hắn đang ở Cambridge!"
Vương Tiểu Vũ cười cười không nói gì, Lâm Huyền Nguyên tự mình nói tiếp: "Ôi trời, anh xem mấy nữ nhân kia, cô ta dựa vào Hoshino kìa, Các cô ấy sao lại thích người nước ngoại vậy?"
"Chà, nhìn không ra cô đang phẫn nộ đấy." Vương Tiểu Vũ cười cười trào phúng, đưa cho Lâm Huyền Nguyên một xiên thịt nướng.
"Anh mới phẫn nộ, cả nhà anh đều phẫn nộ." Lâm Huyền Nguyên tiếp nhận thịt nướng, bắt đầu rưới nước tương, "Tôi không có thời gian để phẫn nộ, không bằng ra đường bắt mấy tên trộm để được nghe mấy câu cảm tạ, tôi chỉ là nói về hiện tượng xã hội.
Ớt thì sao? Thêm chút ớt cho Tiểu Vũ, cậu ấy thích ăn cay." Lâm Huyền Nguyên nói xong, lấy ớt ở Vương Tiểu Vũ sau đó điên cuồng chạy qua chỗ Tiểu Vũ ngồi ở góc đọc tiểu thuyết kinh dị, nhiệt tình đưa thịt nướng cho Tiểu Vũ, sau đó chờ Tiểu Vũ nói chuyện.
Tiểu Vũ nhìn Lâm Huyền Nguyên một cái, buông sách trong tay xuống, cầm lấy thịt nước thuận thế nhìn Vương Tiểu Vũ đang cô đơn nướng thịt, cười ha hả nói: "Thế nào, cùng Tử Bất Ngữ chia tay, cùng Vương Tiểu Vũ tốt lên?"
"Đương nhiên là không!" Lâm Huyền Nguyên cật lực phủ nhận, "Chúng tớ chỉ đơn là là quan hệ bạn bè thuần khiết, đối với Tử Bất Ngữ là chung thủy một lòng! Chẳng qua.." Lâm Huyền Nguyên nói đến đây, trên mặt tràn đầy vẻ hạnh phúc, "Anh ấy nói muốn đi công tác một tháng, bảo tớ đừng gọi điện thoại, nhắn tin cho anh ấy bảo là thấy tin tức của tớ làm tâm tình anh ấy không khống chế được, một tháng sau trở về liền cùng tớ liên lạc."
"Cắt." Tiểu Vũ thấp giọng cắt một chút, lập tức lắc đầu, bắt đầu ăn thịt nướng Lâm Huyền Nguyên đưa, "Nếu như hắn là một kẻ lừa đảo thì sao?"
"Làm sao có thể!" Lâm Huyền Nguyên nghe những lời này lập tức lên tiếng phản đối, nhưng sau khi suy nghĩ một hồi, giọng điệu trở nên nhu hòa, nhẹ nhàng vỗ vai Tiểu Vũ, "Cậu cũng đừng suy nghĩ lung tung, buông cái gai trên người xuống, thoáng một chút.."
"Lâm Huyền Nguyên." Tiểu Vũ đột nhiên nghiêm túc nhìn Lâm huyền Nguyên, giống như muốn tuyên bố chuyện trọng đại gì đó.
Cô nuốt thịt trong miệng, thở ra một hơi, vừa định nói chuyện lại bị Simon cầm chai nước khoáng tới cắt ngang.
Simon cầm nước khoáng trong tay, cao hứng vẫy tay Tiểu Vũ cùng Lâm Huyền Nguyên, Lâm Huyền Nguyên cười xấu xa, ấn chân Tiểu Vũ một cái, nói: "Tớ không quấy rầy, tiếp tục đi nướng thịt, các người chơi đi."
Tiểu vũ nhìn Lâm Huyền Nguyên nhảy nhót rời đi, chỉ có thể bất đắc dĩ thở dài, cô tưởng rằng chỉ trong tiểu thuyết mới có loại nữ nhân ngốc nghếch hồn nhiên này, không nghĩ tới bên cạnh mình cũng có một người.
Simon đưa nước cho Tiểu Vũ, cầm lấy cuốn sách Tiểu Vũ đang đọc, không có gì để nói: "Tôi thích uống nước, cũng thích tiểu thuyết khinh dị, bạn thích phim gì?"
"Bút chì màu tiểu tân." Tiểu Vũ đoạt lấy sách trong tay Simon, cố ý gây sự.
"Ta cũng thích, còn có cừu vui vẻ và sói xám.." Simon nói chưa xong, cơ hồ tự động bỏ qua hắc tuyến trên trán Tiểu Vũ.
Cách đó không xa, Lâm Huyền Nguyên cùng Vương Tiểu Vũ không hẹn mà cùng lắc đầu bĩu môi, sau đó, Lâm Huyền Nguyên liền thốt ra một câu làm cho Vương Tiểu Vũ muốn khóc, "Vương Tiểu Vũ, anh phải cố nắm chặt, nếu không Tiểu Vũ sẽ bị cướp đi.
Đúng rồi, vừa nãy cô ấy còn hỏi tôi, hình như là thấy chúng ta cùng một chỗ có chút ghen tị, tôi cảm thấy cô ấy đối với anh cũng có ý tứ đó."
"Không phải, cô đợi một lát." Vương Tiểu Vũ dở khóc dở cười cắt đứt lý luận của Lâm Huyền Nguyên, "Cái kia, cô có ý gì? Chẳng lẽ là tôi đối với Tiểu Vũ có ý tứ trước sau đó cô ấy cũng có ý với tôi?"
"Chẳng lẽ không phải?" lâm Huyền Nguyên hỏi ngược lại.
Vương Tiểu Vũ lúc này á khẩu, chỉ có thể thở hổn hển lắp bắp chỉ vào Tiểu Vũ lại chỉ mình: "Tôi, cô ấy, tôi? Ah là không thể! Làm thế nào cô lại có ý nghĩ này? Thật tồi tệ!"
Lâm Huyền Nguyên không hiểu nhìn Vương Tiểu Vũ, ánh mắt vô tội kia trong nháy mắt đem sĩ khí Vương Tiểu Vũ đè xuống, hắn khôi phục cảm xúc của mình một chút, xoay chuyển đề tài: "Không nói cái này, bạn trai cô đâu?"
"Đi công tác." Nhắc tới Tử Bất Ngữ trên mặt Lâm Huyền Nguyên thoáng nhu hòa, "Một tháng sau liền trở về."
Vương Tiểu Vũ nhìn Lâm Huyền Nguyên phát hoa si, không vui, tiếp túc nướng thịt, hỏi: "Rốt cục hắn tên là gì?"
"Tử Bất Ngữ."
"Tên thật."
"Giữ bí mật."
Còn