Edit + Beta: Vịt
Nằm trên giường, Lãnh Tấn nhìn chằm chằm trần nhà trắng thuần, hồi lâu mới chớp mắt một cái.
Hắn trở mình ngồi dậy, kéo ngăn kéo tủ đầu giường ra lục gói thuốc đã không nhớ rõ mở hồi nào.
Cũng không tìm được bật lửa, đành phải đến phòng bếp dùng bếp châm.
Trong bóng tối chỉ có ánh sáng đỏ bốc cháy lúc sáng lúc tối, hắn ngồi xổm trên đất, tựa lưng vào gạch men lạnh lẽo hút điếu thuốc bởi vì để quá lâu mà mùi vị kỳ lạ.
Lâu lắm không hút thuốc rồi, hút nửa điếu đã hơi say, não thiếu oxi dẫn đến cả người hắn choáng váng.
Cảm giác này rất nát, choáng đầu, buồn nôn, chỗ duy nhất tốt chính là tạm thời phân tán lực chú ý.
Khoảng thời gian vừa ly hôn, hắn cảm giác mình uất ức bèn dựa vào hút thuốc để chống lại thần kinh nôn nóng.
Sau đó làm mấy ca giải phẫu ung thư phổi, thì cai.
Đến khi bị Lãnh Hồng Vũ thông báo thân phận con riêng, hắn lại hút một khoảng thời gian, sau đó lại cai.
Bây giờ, hắn vừa nghĩ đến ổ bệnh nhìn thấy trên bàn mổ ở trong đầu, vừa hít khói thuốc lá vào phổi.
Cảm giác này giống như đang tự hại chính mình.
Có bệnh.
Hắn chửi mình.
Sau đó bóp tắt tàn thuốc, chống vách tường đứng lên, ném hơn nửa bao thuốc còn lại vào thùng rác.
Lúc đi ngang qua phòng khách hướng về phía phòng ngủ, gác cổng vang lên.
Hắn đi qua nhìn một cái, lập tức cầm chìa khóa lao ra khỏi cửa chạy thẳng đến thang máy.
Hà Vũ Bạch đứng ở cổng chờ, nhưng một lát cũng không thấy Lãnh Tấn mở cửa cho mình.
Cậu đang định gọi điện, đột nhiên nhìn thấy đối phương lao ra thang máy.
"Sao em lại đến —" Nghi vấn của Lãnh Tấn bị người nhào vào trong ngực cắt ngang.
Hắn thu tay lại ôm lấy Hà Vũ Bạch, tiếp đó cảm giác được ngực tản ra một mảng nóng ướt át.
"Sao ông ấy có thể yêu cầu anh như vậy......" Hà Vũ Bạch rất tủi thân — Không phải vì mình, mà là vì Lãnh Tấn.
"Gì cơ? Ai?" Lãnh Tấn bưng lấy khuôn mặt đẫm lệ của Hà Vũ Bạch, nhìn chăm chú mấy giây mới tỉnh ngộ, vẻ mặt thoáng chốc dữ tợn, "Cha anh tìm em!?"
Hà Vũ Bạch gật gật đầu, lại vùi mặt vào ngực Lãnh Tấn.
Vẻ ốm yếu già nua của Lãnh Hồng Vũ vẫn cứ ở trước mặt không hất đi được.
Thân là bác sĩ, cậu đồng tình với bệnh nhân, nhưng yêu cầu của Lãnh Hồng Vũ quả thực rất quá đáng.
Trong bệnh viện không thiếu bệnh nhân cần cấy ghép, người nhà có thể quyên đương nhiên là không thể từ chối.
Nhưng cấy ghép gan cơ thể sống, người quyên tặng chẳng những sẽ đối mặt với thời kỳ dưỡng bệnh khá dài, càng có khả năng chết cao hơn.
Căn cứ vào thống kế, số vụ chết của người hiến tặng cấy ghép gan cơ thể sống ít nhất mấy chục, cái này còn chưa tính số liệu giao dịch chợ đen.
Cha mẹ vì cứu con đánh cược số mạng cũng có, nhưng ngoài tủy, Hà Vũ Bạch tới giờ chưa từng thấy tiền lệ cha mẹ yêu cầu con cái tiến hành quyên tặng, hiến chi là dùng thân thể tráng niên đổi lấy mệnh tàn dần già cỗi.
Đây là ích kỷ cỡ nào!
"Lão già này!"
Lãnh Tấn tức đến toàn thân run rẩy — Khỏi cần hỏi, cha hắn nhất định nghe nói từ chỗ Lãnh Tần cái gì đó, sau đó tìm Hà Vũ Bạch để làm thuyết khách.
"Đi, lên tầng trước đã." Hắn ôm chặt Hà Vũ Bạch trong ngực dẫn vào thang máy.
Bên ngoài quá lạnh, mặt và tay Hà Vũ Bạch đều lạnh cóng.
Lãnh Tấn áo đơn quần đơn, gió thổi xuyên qua, cộng thêm tức lên đỉnh đầu, mình cũng chân tay lạnh cóng.
Vào nhà rót cốc nước nóng cho Hà Vũ Bạch, Lãnh Tấn lấy thảm trong phòng ngủ ra, ngồi lên sofa quấn cả hai người vào nhau.
Hai má cóng tới tím tái chậm rãi hồi phục huyết sắc, Hà Vũ Bạch giọng mũi nồng nặc nói: "Ba anh, muốn em khuyên anh —"
"Anh biết, không cần nói nữa." Lãnh Tấn siết chặt cánh tay trói người vào trong ngực."
"Ông ấy thật quá đáng......" Hà Vũ Bạch hít mũi, chôn mặt, "Em rất tức giận, em còn......!em còn mắng ông ấy......"
"Huh?" Lãnh Tấn đột nhiên cảm giác được tâm trạng không nóng nảy nữa, "Em còn biết mắng người?"
Hà Vũ Bạch khó xử nói: "Em mắng ông ấy......!mắng ông ấy ích kỷ......!xin lỗi, chủ nhiệm Lãnh, mặc dù biết ông ấy là cha anh, nhưng em vẫn......!vẫn không nhịn được......"
Lãnh Tấn tưởng tượng hình ảnh Hà Vũ Bạch đỏ mặt nghẹn một lúc lâu mới thốt ra một câu "Ông quá ích kỷ", đột nhiên nở nụ cười.
Hắn nghiêng đâu hôn cái đầu tóc xoăn kia, an ủi: "Hey, không cần để ý, như vậy không gọi là mắng người."
"Nhưng ông ấy dù sao cũng là bề trên......!còn là cha anh......" Hà Vũ Bạch mím môi, "Em cảm thấy......!ông ấy có lẽ......!ghét em......"
Giữ cằm Hà Vũ Bạch, Lãnh Tấn lau đi vệt nước mắt trên khuôn mặt tủi thân, nghiêm túc nói: "Ông ấy không có tư cách ghét em.
Tiểu Bạch, xin lỗi, đã để em chịu tủi thân."
"Em không tủi thân......!em chỉ cảm thấy ba anh ông ấy......!ông ấy không nên yêu cầu anh như vậy......!Phải, ông ấy nuôi anh, nhưng như vậy không có nghĩa anh phải phục vụ quên mình báo đáp ông ấy......" Hà Vũ Bạch dùng ngón tay được cốc nước nóng ủ ấm cầm lấy tay Lãnh Tấn, "Chủ nhiệm Lãnh, không phải bởi vì em thích anh, mới nói với anh như vậy, cho dù bệnh nhân khác gặp phải chuyện như vậy, thái độ của em cũng giống thế, dù sao, cấy ghép gan cơ thể sống thật sự —"
Môi cậu bị giam lại, lời chưa nói xong đều bị đầu lưỡi Lãnh Tấn chặn trong cổ họng.
Lãnh Tấn dịch cốc nước nóng ra, sau đó đè người yêu lần đầu nói "Em thích anh" trên sofa nhiệt tình ôm hôn.
Đang hôn, Hà Vũ Bạch túm lấy tay Lãnh Tấn thò vào dưới quần áo, kinh hoảng ngăn cản đối phương: "Lãnh......!chủ nhiệm Lãnh......!đừng......"
Lưu luyến rút tay ra, Lãnh Tấn vẻ mặt vô tội nói: "Anh không định làm chuyện xấu."
Trời mới tin anh! Hà Vũ Bạch dẩu miệng.
Hai người 5 chân, thật sự tưởng môn giải phẫu của em là tiêu tiền qua? Lại nói, anh có em cũng có, em có anh còn không có đó!
Rụt tới một góc sofa, Hà Vũ Bạch túm thảm quấn kín người.
Lãnh Tấn nhìn đối phương dùng ánh mắt đề phòng sắc lang cảnh giác mình, bất đắc dĩ nghiêng đầu cười cười.
"Em tối nay ngủ như vậy?" Hắn hỏi Hà Vũ Bạch.
Đầu Hà Vũ Bạch lắc tới mức hắn hoa mắt: "Không, em về nhà."
"Anh đưa em." Lãnh Tấn đứng dậy đi lấy chìa khóa xe và áo khoác.
"Không cần đâu, gần 12h rồi, anh ngủ đi, em tự đi."
"Không được, anh không yên tâm."
"Em ở Newyork cũng thường xuyên đi đêm một mình." Hà Vũ Bạch cảm thấy bất mãn, cậu không hi vọng bị Lãnh Tấn coi là thỏ trắng nhỏ mà đối xử.
"Đó là lúc em chưa gặp anh." Lãnh Tấn đã mặc xong áo khoác, "Từ nay về sau, an toàn của em do anh phụ trách."
Nghĩ đến tranh luận tiếp cũng không có kết quả, Hà Vũ Bạch đứng lên đi tới cửa.
Đến lúc Lãnh Tấn đi giày, cậu đột nhiên hỏi: "Lúc nãy anh có phải hút thuốc lá không?"
"Chỉ hút nửa điếu."
"Sau này đừng hút nữa."
"Đã vứt rồi."
"Ừ." Hà Vũ Bạch xoắn xuýt nhìn hắn, "Chủ nhiệm Lãnh, anh lớn hơn em 15 tuổi, nếu lại có sở thích có hại, có thể chết sớm hơn em rất nhiều năm.
Đến lúc đó chỉ còn lại một mình em, anh nhẫn tâm sao?"
Anh đâu có nhẫn tâm chứ!
Bỗng dưng bị làm nũng, Lãnh Tấn cảm thấy toàn thân bay bổng, cái chân thứ 3 lại bắt đầu rục rịch.
Rất nhanh, nghĩ đến chủ tịch Trịnh, nghĩ đến