Edit + Beta: Vịt
Mấy ngày liền, Lãnh Tấn chỉ cần không rảnh rỗi là đến ICU trông Lãnh Hồng Vũ, dứt khoát ở lại bệnh viện.
Hà Vũ Bạch biết trong lòng hắn khó chịu, nghỉ trưa hoặc tan làm đến với hắn, vì vậy gặp được rất nhiều người nhà họ Lãnh đến thăm Lãnh Hồng Vũ.
Cậu phát hiện những người này ít nói chuyện với Lãnh Tấn, nhưng đều không ngoại lệ, tất cả sẽ hỏi Lãnh Tấn một câu "Cha cậu còn có thể tỉnh lại không?".
Sau đó cậu nghe Lãnh Tấn nói, Lãnh Hồng Vũ không để lại di chúc, những người này phần lớn là muốn nghe ngóng sở hữu di sản.
Mặc dù Lãnh Tấn bị cắt mất quyền thừa kế sản nghiệp gia tộc, nhưng hắn có quyền thừa kế biệt thự gần biệt dưới tên Lãnh Hồng Vũ cùng với đầu tư cá nhân không liên quan đến gia tộc.
Cái khác không nói, chỉ căn biệt thự kia, giá trị gần 200 triệu.
Hà Vũ Bạch có một khoản quỹ ủy thác mà cụ để lại làm kinh phí giáo dục và sinh hoạt, ngoài sở thích chơi xe đua 2 năm cũng không quá đốt tiền, từ bé đến lớn chưa từng lo nghĩ vì tiền.
Nhưng cậu vẫn có thể hiểu được tâm tính của những người đó, 200 triệu không phải con số nhỏ, quả thật đủ khiến đa số người nghĩ đến.
Huống chi đối với bọn họ mà nói, Lãnh Tấn chỉ là con nuôi, dựa vào cái gì thừa kế di sản?
Hà Vũ Bạch đề nghị Lãnh Tấn từ bỏ, miễn cho hắn bị các thân thích dùng ánh mắt "kiểu đó" nhìn vào.
Hơn nữa phí bảo vệ 1 năm của biệt thự cũng không ít, thừa kế được trừ khi bán đi, nếu không cũng là gánh nặng.
"Căn nhà đó nếu cho anh, anh muốn chuyển tới danh nghĩa Trình Nghị." Lãnh Tấn bình thản nói, "Hồi đó nếu không phải cha ruột nó Triệu Nghị đẩy anh một cái, anh đã bỏ lại ở trong kho hàng rồi.
Nó bây giờ sống tốt hơn nữa, sau khi lớn lên cũng phải dựa vào bản thân.
Lão người nước ngoài kia cũng không phải cha ruột nó, nuôi đến 18 còn có thể quản tiếp? Anh tính toán cho tương lai của nó."
Đúng thế.
Hà Vũ Bạch nghĩ.
Ơn cứu mạng ắt phải báo, chăm sóc tốt con cháu của ân nhân, Lãnh Tấn cũng coi như có báo đáp.
Nhưng Hà Vũ Bạch không hề cảm thấy Trình Nghị sẽ là kiểu người nằm trên sản nghiệp tổ tiên tiêu xài, nếu không Lãnh Tấn cũng sẽ không để mặc người chà đạp tự tôn đi tranh thủ cho nó.
Đáng thương tấm lòng cha mẹ thiên hạ.
Tựa vào lưng Lãnh Tấn, Hà Vũ Bạch ôm cổ hắn khích lệ: "Anh thật là người cha tốt."
"Cái này anh thừa nhận." Giữ cổ tay Hà Vũ Bạch, Lãnh Tấn xoay mặt nhìn cậu, "Tiểu Bạch, xem em lúc nào cũng để anh trải nghiệm cảm giác của cha ruột?"
"Em về nhà đây."
Sắc mặt Hà Vũ Bạch lập tức đỏ lên, rút tay ra bước nhanh ra ngoài phòng bệnh, giống như có con sói đuổi theo đằng sau.
Lãnh Hồng Vũ đến 8h tối bỗng nhiên tỉnh táo một lát.
Ánh sáng phản chiếu, cái này rất thường gặp trên người bệnh nhân đang bên bờ hấp hối.
Ông ta nhìn thấy Lãnh Tấn trông coi bên giường bệnh, trên mặt nạ oxy ngưng tụ một lớp sương mù.
Lãnh Tần cùng cha đến thăm Lãnh Hồng Vũ, thấy người tỉnh lại lập tức nói: "Bác cả có lời muốn nói."
Lãnh Tấn lườm hắn một cái, dời mắt nhìn số liệu trên máy giám sát, xác nhận độ bão hòa oxy trong máu không có vấn đề, hơi dịch mặt nạ oxy của cha ra.
"Cha, bác hai và Lãnh Tần cũng ở đây."
Lãnh Hồng Vũ nhắm mắt lại, khó khăn giơ tay lên, tiếng nói khàn giọng gọi em trai: "Hồng Văn......"
Lãnh Hồng Văn lập tức cầm lấy bàn tay gồ khớp xương, cong người tới gần bên tai Lãnh Hồng Vũ: "Anh cả, em ở đây."
Giọng Lãnh Hồng Vũ cực kỳ suy yếu, gần như phải dán vào bên miệng ông mới có thể miễn cưỡng phân biệt được: "Anh......!có phải......!sắp......!chết......"
"Không có chuyện gì đâu, anh cả, anh nghỉ ngơi thật tốt." Lãnh Hồng Văn khẽ cau mày.
Ông ta nhìn về phía Lãnh Tấn, trong đôi mắt viết rất rõ ràng 4 chữ "Vong ân phụ nghĩa".
Lãnh Tấn nghiêng đầu tránh ánh mắt mang theo gai kia, tay đút trong túi nắm chặt lại.
Nhóm máu giống nhau, cũng không thấy ai họ Lãnh đứng ra nói quyên gan của mình, còn đều đến đâm xương sống của hắn.
"A Tấn......!A Tấn......"
Nghe thấy Lãnh Hồng Vũ gọi Lãnh Tấn, Lãnh Hồng Văn hơi dời vị trí.
Lãnh Tấn cúi người ghé sát môi cha, tốn sức phân biệt di ngôn của đối phơng: "Cha già......!già rồi nên hồ đồ......!không nên......!không nên......!làm khó dễ con......"
Người sắp chết, lời nói cũng hiền lành.
Hốc mắt Lãnh Tấn chua xót, cắn chặt bên trong môi, ở nơi tầm mắt đối phương có thể nhìn thấy nhẹ nhàng lắc đầu.
"Cha có lỗi......!có lỗi với mẹ con......!A Tấn......!cầu xin......!cầu xin con......!chôn cha và bà ấy......!và bà ấy......!cùng nhau......" Nước mắt chảy ra từ trong hốc mắt vẩn đục kia, Lãnh Hồng Vũ run tay túm lấy ống tay áo Lãnh Tấn, sức lực hoàn toàn không giống người sắp chết, "Đồng ý......!A Tấn......!đồng ý với cha......"
Trên thực tế Lãnh Tấn chưa từng nghĩ đến chuyện này, bây giờ được Lãnh Hồng Vũ nhắc đến, hắn mới ý thức được hậu sự của đối phơng sẽ do mình làm.
Vợ chồng hợp táng, đây là chuyện rất bình thường.
Nhưng nghĩ đến Lãnh Hồng Vũ để con riêng bên cạnh vợ để bà nuôi lớn, hoàn toàn là lừa dối người phụ nữ thiện lương này, Lãnh Tấn tạm thời không cách nào thuyết phục mình đáp ứng yêu cầu này.
Con người mà, hắn nghĩ, lúc sống khỏe mạnh tùy ý làm bậy, nhưng đến lúc chết hối tiếc không kịp.
Nhưng có tha thứ hay không, không nên do mình quyết định.
Nhìn chăm chú người cha hơi thở mong manh, Lãnh Tấn chống nắm tay bên gối.
Hắn ghé sát bên tai đối phương, dùng âm thanh chỉ có thể hai người nghe thấy nói: "Được, con đồng ý với cha, sau khi xuống đó, tự cha sám hối với bà ấy."
Lãnh Hồng Vũ hơi giương khóe miệng.
Ông ta đột nhiên ho mấy tiếng, tiếp đó nôn ra ngụm máu tươi lớn.
Gan suy kiệt dẫn đến đông máu thất thường, một khi xuất huyết rất dễ chết.
Lãnh Tấn thấy thế ấn chuông báo, bắt đầu cấp cứu cũng giục Lãnh Hồng Văn và Lãnh Tần ra ngoài.
Trước khi rời đi, Lãnh Hồng Văn oán giận nói: "A Tấn, nếu cha cậu chết, cậu cứ ân hận đi!"
Lãnh Tấn quơ lấy một con dao phẫu thuật đưa tới trước mặt Lãnh Hồng Văn, nghiến răng nghiến lợi nói: "Nếu không ông bây giờ cầm lấy cắt gan tôi đưa cho ông ấy!"
Lãnh Hồng Văn thụt lùi một bước, tức đến giọng run rẩy: "Thằng oắt mày! Dám giở trò khốn nạn với tao?!"
"Cha! Đừng để ý đến anh ấy! Mình đi ra ngoài." Lãnh Tần đỡ cánh tay cha, vừa kéo vừa dẫn người ra khỏi phòng.
Cảm nhận được tầm mắt khác thường của các đồng