Edit + Beta: Vịt
Giống như trong ấn tượng của Hà Vũ Bạch, Vương Hân mặc dù nằm trên giường bệnh, nhưng vẫn trang điểm tinh xảo quần áo đắt tiền.
Sợi chỉ bạc đầy đầu tạo ra búi tóc sang trọng, vòng tai dây chuyền châm cài vòng tay nhẫn ánh vàng chói mắt, từ đầu đến chân trang điểm lộng lẫy, trở thành phong cảnh đẹp đẽ trong phòng quan sát khẩn cấp.
Tang Đào canh giữ bên giường, một tay xách túi Hermes của mẹ chồng đại nhân, một tay xách giày cao gót đế đỏ, bất đắc dĩ đầy mặt.
Thanh niên cao lớn đứng bên cạnh y, tuổi ngoài 20, còn có một cô gái chỉ cao đến bả vai cậu ta, nhìn giống học sinh trung học.
Đã đến tuổi này, người cả gia đình đều đến bệnh viện.
"Bà Vương, chú Tang." Hà Vũ Bạch đi vào trước tiên chào hỏi bọn họ.
Vương Hân nhìn thấy Hà Vũ Bạch sửng sốt, phản ứng một lát, khuôn mặt vốn đau đến cau mày lập tức treo nụ cười: "Úi chao! Là Tiểu Bạch nhỉ! Lâu lắm rồi không gặp con, mau, nào nào nào, để bà nhìn kỹ nào!"
Hà Vũ Bạch vội vàng tiến lên cầm lấy tay bà, dịu dàng hỏi: "Bà Vương, bà không thoải mái chỗ nào?"
"Nhìn thấy con là thoải mái hết!" Vương Hân cười haha nhìn kỹ cậu, "Không tệ, càng ngày càng giống Hà Quyền, đẹp quá đi, bà chỉ thích diện mạo ba con, nhìn đáng yêu."
Tang Đào cúi đầu ho nhẹ một tiếng.
Từ lần đầu tiên dùng thân phận con dâu vào cửa nhà họ Hàn, Vương Hân chưa từng nhìn y, trước đây còn nghĩ đến để con trai Hàn Tuấn theo đuổi Hà Quyền.
Giờ đã hơn 20 năm, vẫn động tí là nói đến Hà Quyền, cũng không nghĩ đến tâm trạng y.
Cũng may Hàn Tuấn đối với y ngoan ngoãn phục tùng, nếu không với bà mẹ chồng này, đã sớm ly hôn 8 lần.
Vương Hân đột nhiên trở mặt gọi y: "Tang Đào!"
Tang Đào nhanh chóng giao đồ trong tay cho con gái — Vương Hân nói, bệnh viện nhiều vi khuẩn, không thể đặt túi trên giường, giày không thể để xuống đất — Tới gần đáp: "Mẹ, con ở đây."
"Hôm nay mồng 1, cho Tiểu Bạch bao lì xì." Vương Hân ra lệnh.
"Á?" Tang Đào sửng sốt.
Đây là bệnh viện, tìm đâu ra lì xì?
Hà Vũ Bạch vội vàng nháy mắt với Tang Đào, lại nói với Vương Hân: "Không cần đâu không cần đâu, bà Vương, bà chữa khỏi bệnh khiến con vui hơn nhận lì xì."
"Bà không bị bệnh, con xem bà này — ui cha cha —"
Đang nói, Vương Hân lại đau, giọt mồ hôi làm trôi lớp phấn lót.
Hà Vũ Bạch vội vàng quay đầu lại, gọi Lãnh Tấn vẫn cứ đứng ở cửa xem báo cáo tới bên giường.
Lãnh Tấn nói với bà: "Bà ơi, cháu xem kết quả xét nghiệm của bà, giống như là viêm túi mật."
"Quan tâm viêm gì chứ, các cậu khám đi." Vương Hân lúc này đau cắn chặt hàm răng.
Tang Đào nhẹ giọng nói với Lãnh Tấn: "Chủ nhiệm Lãnh, mẹ chú không chịu để cho bác sĩ nam bắt mạch, hôm nay có bác sĩ nữ trực không?"
Lãnh Tấn suy nghĩ vài giây, lắc đầu.
"Cháu làm nhé." Hà Vũ Bạch xắn ống tay áo, hỏi ý kiến Vương Hân, "Bà Vương, con xoa bụng cho bà, được không?"
Vương Hân gật đầu: "Được, cứ ấn đi."
Tang Đào ở bên cạnh vận khí, nói thầm mẹ thật đúng là yêu ai yêu cả đường đi mà.
(Đứa nào re-up là chó)
Bắt mạch xác nhận vị trí túi mật của Vương Hân đau đớn rõ ràng, Hà Vũ Bạch để y tá đẩy vào phòng cấp cứu, sau đó kéo máy siêu âm đến đây chụp.
Siêu âm hiển thị sức dãn của túi mật tăng cao, thành túi mật phù tăng âm kém.
Sỏi mật kẹt ở cổ túi mật, đau chính là do cái này tạo thành.
Xem qua đơn siêu âm Hà Vũ Bạch đưa ra, kết hợp với dữ liệu trên đơn xét nghiệm, Lãnh Tấn bàn bạc với Tang Đào: "Chủ nhiệm Tang, túi mật của bà phải cắt, hiện tại amylase là 280, đến 300 chính là viêm tụy cấp, nhỡ đâu lại bị viêm mủ đường mật gây ra tam chứng charcot, tuổi của bà không chịu nổi.
Làm ở NICU khoa sản Đại Chính hơn hai mươi năm, mặc dù luôn khám bệnh cho trẻ sơ sinh, nhưng Tang Đào đương nhiên biết tuổi tác của Vương Hân, làm giải phẫu cũng nguy hiểm, không làm cũng nguy hiểm.
Cũng may thân thể bà khỏe mạnh, kiểm tra căn bản biểu thị ngoài huyết áp hơi cao, trên điện tâm đồ không có gì khác thường.
Y gật đầu, nói: "Chờ chút đã, chủ nhiệm Lãnh, chú gọi điện thoại cho Hàn Tuấn thương lượng với anh ấy."
"Vậy cháu trước tiên để y tá cắm holter, quan sát 24h."
"Được."
Tang Đào xoay người đến trong góc không có ai trên hành lang gọi điện thoại.
Truyền dịch xong, Vương Hân không quá đau nữa, lại thấy hộ sĩ đeo máy móc giống như máy thu thanh lên người mình, vẻ mặt nghi ngờ hỏi Hà Vũ Bạch: "Bạch à, đây là thế nào?"
Hà Vũ Bạch kiên nhẫn giải thích: "Đây là holter, máy giám sát tình trạng tim, trước khi làm giải phẫu đeo một ngày giám sát realtime tình hình thay đổi của điện tâm đồ."
Cái khác Vương Hân không nghe hiểu, chỉ nghe hiểu 3 chữ "làm giải phẫu", lập tức trợn mắt: "Còn phải giải phẫu."
"Con nghe chú Tang nói, bà luôn đau lưng sau khi ăn xong, đó là viêm túi mật và sỏi mật gây ra.
Bà đây là Tết nhất ăn nhiều dầu mỡ, càng đau hơn, cắt đi thì sau này hết đau." Hà Vũ Bạch vừa nói vừa xoa giúp bà ngón tay đâm kim, "Bà Vương, chủ nhiệm Lãnh của bọn con nói cắt, vậy nhất định là phải cắt, bà nghe lời, được không?"
Tính Vương Hân chính là, chỉ cần người mình thích nói bà đều thích nghe, Hà Vũ Bạch nhỏ nhẹ khuyên bà nghe càng thoải mái.
Nhưng bà vẫn lo lắng: "Bạch à, bà không phải sợ giải phẫu, nhưng con xem, tay chân già yếu của bà, nhỡ đâu không xuống bàn mổ được, không phải tạo khó chịu cho các con sao?"
"Bà yên tâm, bọn con sẽ chuẩn bị chu đáo, giảm nguy hiểm phẫu thuật xuống đến thấp nhất." Hà Vũ Bạch quan sát bà, "Bà Vương, bà tháo đồ trang sức xuống đi, bệnh viện người qua người lại, vật phẩm đắt tiền dễ mất, hơn nữa giải phẫu cũng không thể đeo trang sức."
"Haiz, cuống cuồng bị Tang Đào lôi đến, quên mất." Bà ngoắc tay ra bên ngoài, "Anh à, qua cởi dây chuyền giúp bà nội."
Hàn Anh tiến lên cởi dây chuyền giúp Vương Hân, vừa làm vừa nghiêng đầu cười cười với Hà Vũ Bạch: "Anh đẹp thật đấy."
Hà Vũ Bạch mím môi, cũng đáp lại cô một nụ cười.
Cô gái này miệng thật ngọt, cậu nghĩ, có lẽ là từ bé được cha đút kẹo mút.
Nghe Hà Quyền nói, trước đây Hàn Tuấn làm chủ nhiệm ở NICU, trong túi lúc nào cũng nhét kẹo mút, thấy ai không vui thì phát một cây.
Hồi cậu bé cũng từng ăn kẹo mút của chủ nhiệm Hàn.
Vương Hân nhìn kỹ Hà Vũ Bạch mấy lượt, lại cười hỏi: "Bạch à, năm nay 25 phải không? Vẫn chưa có người yêu nhỉ?"
Không đợi Hà Vũ Bạch lên tiếng phủ nhận, lại nghe Vương Hân nói: "Tiểu Tuần, qua đây, đây là anh Vũ Bạch nhà chú Hà, làm quen chút."
Thanh niên vẫn luôn tựa bên cửa sổ xem điện thoại theo tiếng đi lên, đưa tay bắt với Hà Vũ Bạch: "Anh Vũ Bạch, xin chào, em tên là Hàn Tuần."
Con em công nhân viên chức của bệnh viện khoa sản Đại Chính, tuổi tác chênh lệch khoảng 5 tuổi Hà Vũ Bạch căn bản đều đã gặp.
Mà Hàn Tuần từ bé được Vương Hân coi như cục vàng ôm bên cạnh không để con trai con dâu trông, cũng chưa từng xuất hiện ở bệnh viện, cho nên Hà Vũ Bạch biết có người này nhưng chưa từng gặp.
Cậu ta cao hơn Hà Vũ Bạch một chút, vẫn chưa rút hết vẻ ngây ngô của thiếu niên, là một chàng trai cười lên xán lạn như ánh mặt trời.
"Chào em." Hà Vũ Bạch gật đầu.
Vương Hân vui vẻ nói: "Bạch à, Tiểu Tuần nhà bà có triển vọng lắm, sang năm sẽ đến MTI gì ấy nhỉ......!không đúng......!là TMI?"
"MIT, Học viện Công nghệ Massachusetts, bà nội." Hàn Tuần cười sửa đúng cho bà.
Vương Hân mặt tràn đầy kiêu ngạo: "Bạch à, MIT......!cũng không kém gì Harvard của con, đúng không?"
"Vậy nhất định, có thể vào Học viện Công nghệ Massachusetts đều là thiên tài." Hà Vũ Bạch dỗ bà vui vẻ.
"Con còn không phải thiên tài?" Vương Hân cười cười sâu xa, "Thiên tài xứng thiên tài, rất hợp......!Tiểu Tuần nhà bà năm nay 22, đừng thấy nó nhỏ hơn con, nhưng biết thương người rồi."
Thấy Hàn Tuần bất đắc dĩ cười khổ với mình, Hà Vũ Bạch lập tức phản ứng được Vương Hân đây là muốn tác hợp cậu và cháu mình, không khỏi lúng túng, lắp ba lắp bắp nói: "Cái đó......!bà Vương, con thật ra......!thật ra......"
"Bác sĩ Hà, phòng khám số 2 gọi em qua hội chẩn."
Lãnh Tấn gõ cửa đi vào.
Hay lắm, ở đại sảnh đã nghe thấy giọng Vương Hân.
Bà cụ này đỉnh thật, đi lên đã muốn đào góc tường của hắn.
Không được, xem ra phải giam người lại sớm, miễn cho ai khác